Trời Sinh Một Đôi

Chương 396 : Sinh tử không sợ hãi

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Mấy ngày nay tâm tình Tam hoàng tử không được tốt.



Phủ Trưởng công chúa Chiêu Vân đột nhiên truyền ra tin huyện của Trọng Hỷ muốn đánh cờ tuyển phu, còn phải đánh cờ mù gì đó nữa!



Cầm kỳ thư họa, đương nhiên hắn đều đã học sơ qua, nhưng vô luận phương diện nào, thì cũng chỉ là biết sơ sơ thôi, muốn cao thâm, vậy thì hoàn toàn không cần nói tới nữa. Nhưng hết lần này tới lần khác chuyện hoang đường như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại vẫn truyền thành chuyện được mọi người ca tụng, đã có không ít thanh niên tài tử nhao nhao muốn thử. Điều duy nhất cảm thấy hơi an ủi, chính là, kỳ nghệ của Quế Vương cũng chỉ tám lạng nửa cân với hắn, đều chỉ có thể giương mắt ngồi nhìn thôi.



Trong màn sương sớm, một đại nha hoàn mặc quần áo xinh đẹp vội vã đi tới: “Vương gia, sáng sớm Tiểu hoàng tôn liền thấy không khỏe, ngài có muốn đi qua một chuyến không?”



Tam hoàng tử lập tức thu liễm tất cả tâm tư, vung ống tay áo, đi theo nha hoàn.



Tiểu hoàng tôn đang giãy giụa muốn ngồi dậy, bị Ngưu ma ma đè chặt lại: “Tiểu chủ tử, ngài còn nhỏ, không khỏe thì cần phải nằm yên dưỡng bệnh, không thể chạy loạn.”



“Nhưng mà, ta còn phải đi học với tiên sinh, hôm qua viết chữ to, phải đưa cho tiên sinh xem.”



Dung nương tử ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên: “Tiểu chủ tử, ngài dưỡng khỏe rồi, mới có khí lực viết, như vậy mới viết càng đẹp hơn, tiên sinh xem cũng sẽ càng vui mừng hơn.”



Có lẽ là Dung nương tử đã nói trúng ý, hơn nữa Tiểu hoàng tôn luôn thân cận với bà vú hơn những hạ nhân khác mấy phần, nghe vậy liền ngừng giãy giụa.



Ngưu ma ma thấy, liền âm thầm cắn răng, âm thầm liếc Dung nương tử một cái. Bàn về thân phận, bà mới là đại quản sự trong viện tử này, nhưng bàn về mặt mũi ở trước mặt Tiểu chủ tử thì lại không lớn bằng Dung nương tử, đáng hận bà còn ra đời sớm hơn mấy chục năm!



“Khụ khụ.” Tam hoàng tử ho khan một tiếng.



Nha hoàn bà tử trong liền vội vàng quỳ xuống.



“Phụ vương ——” Thấy Tam hoàng tử, Tiểu hoàng tôn vui mừng, ngửa đầu cười.



Tam hoàng tử nhấc chân lướt qua hạ nhân đang quỳ, vươn tay sờ trán Tiểu hoàng tôn, cau mày nói: “Hơi nóng, hôm nay ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.” Mặc dù Tiểu hoàng tôn còn nhỏ, nhưng từ sau khi phát hiện ra sự thông tuệ của bé, Tam hoàng tử liền nghiêm khắc, cũng ký thác kỳ vọng cao. Tiểu hoàng tôn ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”




Chân Diệu lẳng lặng nghe, chờ Tam hoàng tử nói xong, liền nhướng mày hỏi: “Cho nên?”



Tam hoàng tử càng kề sát lại: “Giai Minh, Cảnh ca nhi vẫn luôn rất thân cận với nàng, xem nàng thành thế thân của mẫu phi nó. Bản vương nguyện ý kim ốc tàng kiều, giữ lại cho nàng một vị trí ở trong phủ, nàng...... Nàng liền theo ta đi.” Hắn không nhịn được nữa, vươn tay muốn ôm lấy Chân Diệu, cúi đầu bắt lấy cánh môi anh đào kia.



Đột nhiên, một vật sắc nhọn chỉ thẳng vào cổ Tam hoàng tử.



Tam hoàng tử liền hít một ngụm khí lạnh, run run nói: “Giai Minh?”



Phàm là kẻ có quyền lợi cao nhất, hoặc là chỉ cách vị trí này một bước, đều đặc biệt tiếc mệnh.



“Tam hoàng huynh, ngươi cũng đừng lộn xộn.” Chân Diệu nhẹ giọng nói.



“Giai Minh, ngươi cầm cái gì vậy?” Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, trong phòng này, một vật bén nhọn cũng không có, ngay cả trang sức trên người Giai Minh cũng đều bị lấy đi rồi, nàng ta lấy đâu ra hung khí sắc nhọn như vậy?



“Nếu Tam hoàng huynh tò mò, thì liền cúi đầu xem thử đi.”



Tam hoàng tử cẩn thận từng ly từng tí cúi đầu, nhưng vừa động, vật sắc nhọn vật lập tức đâm vào da, cảm thấy đau đớn một trận. Hắn ta nhìn chằm chằm cái vật đang chỉ vào cổ kia, nhất thời không phản ứng kịp.



Chân Diệu cố nén nước mắt nói: “Ta ăn tám con gà, ba con vịt, cuối cùng mới lựa ra được một cái xương cứng nhất mài thành đao, mặc dù không thể so với dao găm chân chính, nhưng chắc là đâm vào trong cổ họng, vẫn có thể. Nếu Tam hoàng huynh không tin, vậy chúng ta liền thử một chút.”



Phản ứng đầu tiên của Tam hoàng tử chính là nổi giận. Mẹ nó, tên nào cho nàng ta ăn nhiều gà vịt như vậy? Nàng ta mới ở có mấy ngày, mà đã tiêu hao hết tất cả lượng cơm của một cô gái bình thường trong mấy tháng ăn rồi!



Cảm thấy đau, Tam hoàng tử mới phục hồi tinh thần lại, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh: “Giai Minh, ngươi đừng vọng động, để cốt đao (đao làm bằng xương) xuống đi.”



“Không.” Chân Diệu quay đầu, cười cười, “Dù sao Thế tử đã mất, ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, cũng không muốn sống thêm nữa, Tam hoàng huynh cùng đi làm bạn với ta trên đường hoàng tuyền đi, chờ xuống đến dưới đó, lại kêu Thế tử đánh ngươi một trận, cũng để cho ta hả giận!”