Trời Sinh Một Đôi
Chương 397 : Thoát khốn
Ngày đăng: 14:06 30/04/20
Edit: Theresa thai
Beta: Sakura
“Giai Minh, nàng cần gì chứ?” Tam hoàng tử chịu đựng đau đớn, “Tại sao lại muốn đâm đầu xuống hoàng tuyền? Chỉ cần nàng đi theo Bản vương, Cảnh ca nhi cũng kính nàng như mẹ, ta cũng...... Cũng có tâm với nàng......”
“Câm miệng!” Chân Diệu cười lạnh, “Đừng lấy những lời đó làm dơ bẩn lỗ tai ta, ngươi có tâm với ta? Ta thấy ngươi có tâm với tất cả cô gái đàng hoàng thì có!”
Cốt đao lại đâm mạnh xuống, Tam hoàng tử đau kêu ‘A’ một tiếng, không dám nhắc lại chuyện này nữa, khuyên nhủ: “Con kiến còn ham sống, Giai Minh, nàng vẫn còn đang tuổi hoa ——”
“Cho nên, đây chính là sự khắc biệt giữa con người với con kiến.”
“Giai Minh, ngươi phải biết rằng, lúc này cho dù ngươi bắt ta, thì cũng có chạy đằng trời ——” Tam hoàng tử vừa dùng ngôn ngữ làm phân tán lực chú ý Chân Diệu, vừa lén duỗi tay, chợt bắt lấy cổ tay của nàng.
Vậy mà lại không giãy giụa!
Nhưng cốt đao trong tay Chân diệu lại đâm vào sâu hơn, máu tươi chảy ra ào ào, chân Tam hoàng tử lập tức mềm nhũn.
Chân Diệu cười lạnh: “Tam hoàng huynh, tuy ta là con gái yếu ớt tay trói gà không chặt, nhưng dùng cây cốt đao này giết chết ngươi, thì vẫn đủ sức đó!”
Khóe miệng Tam hoàng tử co rút mãnh liệt, thế này còn nói là tay trói gà không chặt, vậy hắn là cái gì?
Cảm thấy trọng tâm của cả người Tam hoàng tử càng ngày càng nhích đến gần người nàng, Chân Diệu giễu cợt: “Ta còn tưởng rằng Tam hoàng huynh can đảm cỡ nào, hóa ra chỉ mới như vậy mà chân đã nhũn ra rồi.”
“Ta thấy máu liền chóng mặt!” Tam hoàng tử bật thốt lên giải thích.
“Hôm Vương phi của ngươi bị đâm, máu chảy đầy đất, cũng không thấy ngươi chóng mặt.”
Tam hoàng tử lại càng ấm ức: “Ta chỉ chóng mặt khi thấy máu của mình!”
Một trong số đó có năng lực thừa nhận kém một chút lập tức bật dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Tam hoàng tử, liền đoạt lấy cục gạch trong tay tên kia, đạp thật mạnh vào đầu mình: “Thuộc hạ không muốn đổi nghề, vẫn tự mình làm đi!”
‘Bịch’, tên đó liền mềm nhũn ngã xuống, hai tên còn lại bị kích thích, cũng bật dậy theo, trong chớp mắt lại vì tranh giành cục gạch mà đánh nhau.
Chân Diệu khẽ cười một tiếng.
Tam hoàng tử quá xấu hổ và giận dữ nói: “Đây không phải là của quý phủ ta!”
Cuối cùng chỉ còn mỗi tên lúc đầu đứng, cẩn thận từng ly từng tí nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu nhìn hắn ta cười một tiếng, không đợi mở miệng, tên kia lập tức vung cục gạch lên, đập thẳng vào đầu mình.
Chân Diệu tiếc nuối thở dài: “Vốn muốn kêu hắn ta đưa cây dao găm cho ta, thôi kệ, dùng cốt đao này cũng xem như thuận tay. Tam hoàng huynh, chúng ta đi ra ngoài thôi.”
Mấy ngày nay, cả ngày ngoại trừ lén mài cốt đao ra, nàng cũng đã gọt giũa được một ít tin tức. Nơi này nồng đậm mùi đất và hơi nước, tình huống như vậy, tất nhiên bên cạnh có nước. Mà lần trước khi Tam hoàng tử tới đây, viên thịt mà nàng gắp bị rớt, lăn đến bên chân hắn ta, nàng nhìn thấu đế giày của hắn ta còn dính lục bình, hơn nữa cả người có hơi nước, càng giống như vừa mới đi ngang qua một dòng sông vậy. Nơi như thế, cũng không phải chỗ thường ở, ngẫm lại những người trông chừng nàng, mặc dù lợi hại, nhưng nhân số lại không nhiều, cho nên nàng đã sớm chờ Tam hoàng tử tới, hắn ta tới, chính là biến số, nàng mới có một cơ hội chạy ra tìm đường sống như vậy.
Chẳng qua là không nghĩ tới, hắn lại mang đến tin tức Thế tử gặp chuyện không may, nàng bi thống, nhưng lại càng muốn ra ngoài hơn. Nàng không cam lòng, mặc kệ sống chết, nàng cũng phải về nhà, mà không phải ở lại cái nơi bốc mùi không có ánh mặt trời này!
Nói cho cùng, nàng không tin Thế tử cứ bỏ lại nàng như vậy, nhất định phải trở về xem sao!
Chân Diệu đẩy Tam hoàng tử đi từ từ tới cửa, lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt mở to, nhìn chằm chằm cửa viện.
Một người xuất hiện ở cửa, cả người đã ướt đẫm, nước chảy từ vạt áo và ống quần xuống đất, trên đầu còn dính rong rêu và lục bình.
“Kiểu Kiểu, ta tới cứu nàng ——” La Thiên Trình nói được một nửa, thấy rõ tình hình trong viện đột nhiên ngừng lại. Hắn nhất định là tiến vào sai cách, nên xuất hiện ảo giác rồi!
“Cẩn Minh!” Chân Diệu vui mừng hô một tiếng, đá văng Tam hoàng tử ra rồi liền nhào qua, chôn đầu vào trong lòng La Thiên Trình, khóc nức nở nói, “Nếu chàng còn không tới nữa, ta liền bị hù chết rồi......”