Trời Sinh Một Đôi

Chương 400 : Phụng mệnh xuất chinh

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Chân Diệu kinh ngạc liếc hắn một cái: “Chuyện này thì liên quan gì đến tổ mẫu?”



La Thiên Trình ngây ngốc, trong lòng bỗng thấy hơi chua xót. Nha đầu ngốc này, sợ rằng còn chưa phát hiện ra tâm tư của tổ mẫu đi? Thật ra thì cách làm tổ mẫu cũng không sai, thậm chí biểu hiện cũng đã khoan dung hơn hầu hết các trưởng bối sau khi phát sinh loại tình huống này rồi, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau lòng thay nàng, cũng rất tự trách.



“Kiểu Kiểu, do ta suy nghĩ không chu đáo.”



Chân Diệu cầm lấy một khối hoa quế cao, nhét vào trong miệng La Thiên Trình, cười nói: “Chàng cũng không phải là thần tiên, sao có thể liệu sự như thần được chứ? Ta biết, chàng đang lo lắng ta có ý kiến với tổ mẫu, phải không?” Nàng đứng lên, đóng cửa sổ lại, rồi quay lại kéo La Thiên Trình ngồi xuống: “Chàng yên tâm đi, ta sẽ không để trong lòng, ta đã trải qua chuyện như vậy, nếu là đổi thành nhà người khác, nói không chừng sẽ bắt chàng bỏ ta rồi, tổ mẫu lại ngay cả một câu nói nặng cũng không có, chỉ là lãnh đạm hơn trước kia một chút mà thôi, nếu ta tức giận, thì lại quá không nên.”



“Kiểu Kiểu.” Trong lòng La Thiên Trình nóng lên. Hắn cho là nàng không hiểu, nhưng thì ra là, nàng đã suy nghĩ rõ ràng rồi.



“Vậy sao nàng còn có tâm sự?” La Thiên Trình vươn tay ôm nàng, “Có chuyện gì, không thể nói với ta sao?”



Chân Diệu ngẩng đầu: “Thế tử, ta cảm thấy thần trí của Nhị lang hình như có chút không bình thường.”



“Hả?”



“Hôm nay ta đi từ đường nhỏ thắp hương cho Nhị thẩm, Nhị lang đúng lúc núp ở bên trong, nói mấy lời kỳ lạ, còn một mực chắc chắn ta không bị bệnh.”



“Hắn ta nói như vậy sao?” Ánh mắt La Thiên Trình nheo lại, thu nụ cười.



Chân Diệu gật đầu: “Ta thấy hắn ta không giống như thật sự biết cái gì, chính là cảm thấy điên điên khùng khùng, không giống trước đây.”



“Nàng yên tâm đi, hắn ta cũng không giả ngây giả dại được bao lâu đâu.”



Ban đêm, Chân Diệu đang ngủ say. Nàng mơ thấy nàng vung xương gà đâm chết những tên canh giữ kia, theo La Thiên Trình trốn lên một chiếc thuyền nhỏ, bỗng nhiên gió nổi lên, thuyền nhỏ lắc lư, nàng cũng lắc lư theo, hơi chóng mặt, lại có chút nóng, thấy bên hông La Thiên Trình có treo túi nước, liền vươn tay lấy, lại kiểu nào cũng không lấy được, gấp đến độ vuốt ve qua lại hông của chàng.



Một tiếng rên vang lên, sau đó Chân Diệu cảm thấy thân thể bị đè nặng, không khỏi mở mắt ra.


Phương bắc truyền đến cấp báo, vị tướng quân được phái đi trợ giúp kia, lúc ra ngoài tuần tra, đã không cẩn thận ngã xuống hầm băng, lúc được vớt lên đã tắt thở bỏ mình, thành Bắc Băng nguy tại sớm tối!



Trên triều hội, Chiêu Phong đế ném sổ con chất vấn, văn võ cả triều lại không chọn ra được một người thích hợp.



Sắc mặt Chiêu Phong đế xanh mét trở về thư phòng, cảm thấy ngột ngạt khó thở liền truyền Phù Phong chân nhân đến. Vừa nói ra chuyện phiền lòng, Phù Phong chân nhân liền đi qua đi lại, bấm ngón tay tính toán có hình có dáng, rồi nói: “Chúc mừng Hoàng thượng!”



Chiêu Phong đế lạnh mặt: “Chúc mừng cái gì?”



“Phá Quân vào miếu, chủ nhân khai cương thác thổ, chỉ cần để cho Phá Quân tinh đi, nhất định có năng lực xoay chuyển tình thế.”



Thân thể Chiêu Phong đế khom về trước, có chút nóng vội: “Phá Quân tinh ở đâu?”



Phù Phong chân nhân khẽ mỉm cười: “Phá Quân tinh này vẫn làm bạn bên người Đế tinh, có thể giúp Đế tinh chuyển nguy thành an, hơn nữa ánh sáng mới sinh, hẳn là thanh niên.”



Gần như là Phù Phong chân nhân vừa nói xong, thì trong đầu Chiêu Phong đế liền hiện lên một người, hơn nữa càng suy nghĩ lại càng khẳng định, ngay cả chuyện luyện đan cũng quên hỏi luôn, liền vội vàng tuyên triệu La Thiên Trình vào cung.



Ngày hôm sau, Thánh chỉ hạ, phong La Thiên Trình làm Định Bắc tướng quân, trong vòng hai ngày lập tức lãnh quân xuất chinh.



Bầu không khí trong phủ Trấn Quốc Công đột nhiên trở nên căng thẳng.



Người từ trên xuống dưới cả phủ đều đang vội vội vàng vàng, thì Ôn thị vội vã tới cửa, ôm Chân Diệu khóc nức nở: “Diệu nhi số khổ của mẹ, đầu tiên là phải giữ đạo hiếu, lại cộng thêm Thế tử phải xuất chinh, lúc nào thì con mới có thể có một đứa con bên người đây!”



Chân Diệu nghe được khóe miệng mạnh mẽ co rút, chờ Ôn thị khóc đủ rồi, liền đưa khăn cho bà lau mặt, an ủi: “Mẹ, hiện tại con đang lo lắng cho an nguy của Thế tử, về phần con cái, lúc nên tới sẽ tới. Nếu con thật sự không thể sinh, bởi vì phải giữ đạo hiếu, ngược lại có thể giảm bớt mấy phần áp lực.”



Ôn thị vừa nghe, càng khóc dữ dội hơn, đứa con xui xẻo này, không biết an ủi người, thì cũng đừng nói gì ah!



Chờ Ôn thị đỏ mắt đi về, Chân Diệu liền lấy ra một đồng tiền, dùng tơ hồng tinh tế quấn quanh, làm thành một cái vòng cổ.