Trời Sinh Một Đôi

Chương 401 : Bánh trôi

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Khi La Thiên Trình trở về, đã là giờ lên đèn.



Chân Diệu nghênh đón: “Vẫn chưa dùng cơm à?”



La Thiên Trình gật đầu: “Tùy tiện dọn chút cơm nóng lên đây đi.”



“Chàng chờ chút.” Chân Diệu nói xong, quay người đi ra ngoài, không bao lâu sau bưng khay tới, phía trên là một bát cơm lớn và mấy đĩa thức ăn.



La Thiên Trình nhìn, lặng lẽ thở dài.



Điền thị mất mới hơn nửa năm, tuy Thanh Phong Đường có phòng bếp nhỏ, nhưng cũng không thể trắng trợn ăn thịt cá.



Hắn đói bụng lắm rồi, rửa tay xong bắt đầu ăn cơm.



Mới và mấy ngụm cơm, đã lộ ra một miếng thịt ba chỉ kho tàu.



La Thiên Trình nâng mắt nhìn Chân Diệu, Chân Diệu híp mắt cười.



Hắn lại ăn vài miếng, phát hiện một miếng cá chiên vàng rụm, sau đó thì cứ như hộp bảo bối, hiện ra các loại thịt, một bát cơm lớn rất nhanh thấy đáy, cuối cùng lộ ra một cái đùi gà.



La Thiên Trình ăn rất thỏa mãn, cuối cùng lau miệng, cười nói: “Kiểu Kiểu, nàng không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy, trong sân của mình, muốn ăn gì thì cứ ăn.”



Chân Diệu cười nói: “Thịt ăn thoải mái ngon hơn thịt trộm được không?”



La Thiên Trình nghĩ đến tâm tình khoái trá vừa rồi lúc mình lật thịt ăn, luôn không biết bên dưới vùi món ngon gì, loại hiếu kỳ và chờ mong này, không phải ăn sơn trân hải vị bình thường có thể so sánh được, không khỏi cười rộ lên, đưa tay véo mũi Chân Diệu: “Nàng nói rất đúng. Chờ ta trở về, chúng ta tiếp tục ăn như vậy.”



Chân Diệu ngưng cười.



“Sao vậy?”



“Đao kiếm không có mắt, ta lo lắng cho chàng lắm.” Chân Diệu chủ động tựa vào đầu vai La Thiên Trình, giọng nói dịu dàng phiền muộn. “Thế tử, lúc phải công kích, chàng nhất định phải tấn công ở phía sau nha!”



“Cái gì?” La Thiên Trình cho là mình nghe lầm.



Nói lời đó một cách lẽ thẳng khí hùng như vậy, thật sự tốt à?




“Không được, muội ra ngoài một chuyến, cũng nên về rồi.”



Chân Diệu khom người với Lục hoàng tử, lúc đi qua cửa ra vào, mơ hồ cảm thấy bên trong rất náo nhiệt, nhưng nàng thu lòng hiếu kỳ lại, bước nhanh đi.



Sau khi La Thiên Trình đi, Chân Diệu bỗng cảm thấy mùa đông năm nay dặc biệt dài dằng dặc, hàng ngày cần dùng rất nhiều đồ sưởi ấm.



Ngày mười bốn tháng chạp, tuyết rơi nhiều mấy ngày liên tiếp ngừng lại, mặt trời ấm áp nhô lên cao, mạ lên thảm tuyết mênh mông một lớp âm ấm. Vào ngày này, Điền Tuyết sinh một nữ nhi.



Lão phu nhân trở thành người được nhìn thấy đời thứ tư, cũng không thất vọng vì không phải bé trai, trái lại, khi bà nhìn tiểu nha đầu mập mạp, chưa được mấy ngày đã nảy nở thì mừng đến không ngậm được miệng, sớm chọn tên là La Tình, mọi người trong phủ gọi là Tình tỷ nhi.



Tiết Nguyên Tiêu vừa đúng lúc cũng là ngày đầy tháng của Tình tỷ nhi, mặc dù vì nước có chiến sự, Điền thị lại vừa qua đời không lâu, nên không tổ chức lớn, nhưng trong phủ vẫn làm hai bàn.



Lão phu nhân liếc mắt một cái, hỏi: “Sao năm nay không có bánh trôi vậy?”



Tống thị không khỏi nhìn Chân Diệu một cái.



Chân Diệu ngượng ngùng nói: “Vốn cháu dâu nói sẽ tự làm bánh trôi, nhưng sau đó vội vàng sắp xếp đồ đạc cho người mang cho Thế tử, gấp quá nên đã lỡ dịp ạ.”



Lão phu nhân cười: “Thôi, cũng chỉ là thuận theo tình cảnh mà thôi, bánh trôi năm nào cũng ăn, cũng chẳng phải món hiếm lạ gì.”



“Cháu nhớ tổ mẫu thích ăn mà.” Tam lang nói.



Điền Tuyết lặng lẽ đạp Tam lang một cước.



Ánh mắt La Tri Chân lóe lên.



Lúc chạng vạng tối, nàng xách theo hộp cơm đến Di An Đường.



Lão phu nhân vội vàng bảo nàng ngồi xuống: “Chân tỷ nhi sao lại đến đây, đường rất trơn đấy.”



La Tri Chân cũng sắp mười tuổi rồi, nàng lại an tĩnh hơn đứa nhỏ cùng lứa, nên nhìn như thiếu nữ.



“Cháu gói chút bánh trôi nên mang đến cho tổ mẫu ăn.”