Trời Sinh Một Đôi

Chương 402 : Ý trời và nhân lực

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


La Tri Chân nói xong, nắm góc áo, cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt lão phu nhân.



Mẹ cả đã chết, trong mắt phụ thân chưa từng có đứa nữ nhi là nàng, huynh trưởng nàng ẩn ẩn đoán nếu phạm sai gì, sẽ bị đuổi ra khỏi phủ. Nàng không giống Ngũ lang, là con vợ cả, lại là nam, chỉ cần an phận đương nhiên có tiền đồ tốt.



Nàng sắp mười tuổi rồi, giữ đạo hiếu ba năm vì mẹ cả, tuy trên thực tế chỉ có hai mươi bảy tháng, nhưng đợi hết hiếu kỳ, cũng đã là thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, đến lúc đó ai lại quản nàng chứ?



Nói đến thì cũng chỉ có tổ mẫu, mặc dù thường ngày chưa từng đối xử khác với nàng, ít nhất cũng không ghét bỏ rõ ràng, hai năm này nàng nịnh nọt tốt thì nói không chừng sẽ mở rộng tiền đồ.



Hai năm qua nàng thờ ơ lạnh nhạt, cũng coi như đã nhìn ra, nữ tử chỉ có gả đúng người, mới có thể sống cuộc sống thư thái, như Đại tẩu, còn cả Tam tẩu.



Thấy lão phu nhân nhìn tới, La Tri Chân vô thức ngưng thở, vuốt phẳng chiếc áo con màu trắng ngà trên người một chút.



Lão phu nhân nhìn bánh trôi nhấp nhô lên xuống trong chén sứ men xanh, lớn nhỏ không đều, nhưng cả đám đều tròn xoe đầy đặn, cho thấy cũng dụng tâm, không khỏi cười cười, nói: “Chân tỷ nhi cũng biết làm bánh trôi, quả thực trở thành đại cô nương rồi.”



Khuôn mặt La Tri Chân nhất thời sáng lên, nâng chén sứ men xanh lên: “Tổ mẫu, cháu gái hầu hạ ngài ăn nhé.”



Người nhiều tuổi, vốn thích ăn thức ăn mềm dẻo, hôm nay lại là Tết Nguyên Tiêu, mặc dù trên yến tiệc Lão phu nhân nói như vậy, nhưng cũng chỉ là cho Chân Diệu bậc thang mà thôi, giờ phút này thấy cháu gái tự gói bánh trôi, làm sao không hãnh diện, lập tức phân phó Hồng Phúc nói: “Mang cái ghế con đến đây cho Tam cô nương trước đi.”



Hồng Phúc lưu loát đưa ghế đến, lại quay người lấy khăn mềm ra: “Lão phu nhân, ngài rửa tay trước đi.”



Nàng dường như xoay người hơi vội, bỗng đụng phải cánh tay La Tri Chân.



Dù sao La Tri Chân vẫn còn nhỏ tuổi, vừa đụng như vậy, lập tức không cầm vững, làm đổ cái bát đi.



Bánh trôi còn bốc hơi nóng, bỗng hắt xuống đất, tung tóe bắn hết lên mép váy và giày La Tri Chân, còn có một chút nước rơi trên cổ tay nàng, lúc ấy nàng kinh hô một tiếng.



“Nô tỳ đáng chết, xin Lão phu nhân trách phạt!” Hồng Phúc quỳ phịch xuống một tiếng.



Lão phu nhân kinh ngạc nhướn mày.



Hồng Phúc đi theo bà nhiều năm, vô cùng chững chạc, cơ hồ chưa bao giờ từng lỗ mãng như vậy.




Hồng Phúc biết Chân Diệu giận cái gì, cắn môi nói: “Hôm nay thật là trùng hợp, bát bánh trôi đầu tiên của Tam cô nương bị nô tỳ không cẩn thận đụng đổ, ai ngờ Tam cô nương mang đến hai bát  ——”



Chân Diệu thế mới biết chân tướng sự việc, nghĩ đến bộ dạng khóc lóc xông ra vừa rồi của La Tri Chân, sắc mặt hơi đổi, cất giọng nói: “Người đâu, nhanh đi tìm Tam cô nương!”



Trừ Dương ma ma, cùng với hai Đại nha hoàn Hồng Phúc, Hồng Hỉ ở lại hầu hạ lão phu nhân, những nha hoàn bà tử khác đều bị Chân Diệu sai ra ngoài. Nàng nghĩ nghĩ lại không yên tâm, bèn phân phó Thanh Cáp và Tước Nhi: “Các ngươi cũng đi tìm xem, nhất là bên hồ, hòn non bộ, các chỗ kín như lều hoa đấy.”



Lão phu nhân bên này vì đã nhổ bánh trôi ra, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là lớn tuổi, lại trải qua một trận hành hạ vừa rồi nên đã chìm vào giấc ngủ.



Chờ đại phu đi, Chân Diệu bèn nói với Dương ma ma: “Sau này sẽ phải làm phiền Dương ma ma nhiều rồi, tổ mẫu lớn tuổi, một vài thứ làm bằng gạo nếp gì đó tốt nhất đừng ăn. Hồng Phúc các nàng không tiện khuyên nhủ, nhưng lời ngài nói tổ mẫu vẫn sẽ nghe.”



Dương ma ma gật đầu lia lịa: “Cũng là ta sơ sót.”



Trong lòng bà có chút nghi ngờ, gia yến hôm nay không thấy có bánh trôi, chẳng lẽ Đại nãi nãi biết trước hay sao?



Cũng may nhờ có nàng, lão phu nhân mới không có gặp chuyện không may, chờ lão phu nhân tỉnh lại, chỉ sợ chút khúc mắc với Đại nãi nãi cũng không còn nữa.



Trong lòng Hồng Phúc cũng thấy lạ, ánh mắt nhìn Chân Diệu vừa sùng kính vừa có chút mê hoặc.



Lúc này, một nha hoàn vội vã chạy vào: “Đại nãi nãi, không xong rồi, Tam cô nương đã xảy ra chuyện.”



Trong lòng Chân Diệu trầm xuống: “Tam cô nương làm sao?”



Nha hoàn chạy đến thở không ra hơi, hổn hển nói: “Tam cô nương đập vỡ lớp băng ở hồ Bích Ba rồi nhảy xuống, may được Tước Nhi cô nương cứu lên, hiện tại người vẫn hôn mê bất tỉnh ạ!”



Trong lòng Chân Diệu, một vạn con thảo nê mã gào thét mà qua. Nàng từng gặp người phiền phức, nhưng chưa thấy người nào phiền phức như vậy!



Nàng đứng lên: “Dương ma ma, tổ mẫu bên này ngài trông giúp trước, ta đi xem Tam cô nương một chút.”



Chân Diệu đi không lâu, lão phu nhân tỉnh lại, nghe Dương ma ma nói chuyện xảy ra sau đó, thì vành mắt bà đỏ lên: “Vợ Đại lang đâu?”