Trời Sinh Một Đôi

Chương 413 : Cuộc sống bi thương của La đại tướng quân

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


 Edit: Soc col



Beta: Sakura



Thật sự lần này Chân Diệu rất tức giận. Ta đã quên đi Diêu đại cô nương, không có làm khó tên khốn kia, tên khốn kia lại đưa Diêu đại cô nương về nhà, còn cùng nàng uống rượu ăn cơm?



Vậy không phải còn muốn uống đến rượu say loạn tính a?



Nàng đột nhiên đứng lên.



Bạch Thược vội ngăn đón: “Đại nãi nãi, ở đó toàn là nam tử, ngài đi qua, sợ mạo phạm ngài ——”



Chân Diệu kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái: “Ai nói ta muốn ra đằng trước? Ta đi phòng bếp!”



Bạch Thược sửng sốt.



Tại sao phản ứng của Đại nãi nãi nhà nàng lại không giống với người khác?



Hỏng, sẽ không phải Đại nãi nãi tức giận, muốn hạ thuốc xổ ở đồ ăn rồi bưng lên phía trước chứ?



Bạch Thược trơ mắt nhìn Chân Diệu tiến vào phòng bếp, mới kịp phản ứng, vội vàng theo tới.



Hai khắc sau, nha hoàn thô sử đi vào thông truyền: “Tướng quân, Bạch Thược cô nương tới.”



Mọi người đang uống đến khí thế ngất trời mừng rỡ: “Tướng quân, Bạch Thược cô nương chính là vị cô nương vừa bưng cho chúng ta rượu và thức ăn à?”



Không đợi La Thiên Trình trả lời, nha hoàn thô sử vừa vào gật đầu.



Mọi người nhất thời vỗ tay: “Thật tốt quá, nhất định là đồ ăn ngon đã tới!”



La Thiên Trình uống nhiều rượu, ánh mắt trong suốt, gương mặt khẽ phiếm hồng.



“Để nàng ta vào.”



Bạch Thược đi tới: “Tướng quân, Đại nãi nãi làm một chút canh, để mọi người giải rượu ấm bụng.”



La Thiên Trình nghe xong không hề dễ chịu, nghĩ thầm Kiểu Kiểu đối với lũ tiểu tử này có phần hơi quan tâm quá, loại đãi ngộ như canh giải rượu này không phải chờ hắn uống say về mới đem đến sao? Tại sao còn có phần của đám người kia?



Hắn hắng giọng một cái vừa muốn nói chuyện, mọi người đã khẩn cấp đặt câu hỏi: “Canh gì, canh gì?”



Bạch Thược mím môi cười nói: “Là canh chua cay, bỏ thêm miến, nấm hương cùng măng mùa đông.”




Cục đá dễ dàng đục thủng một cái hố trên mặt băng, dấy lên vài đợt sóng nước, có con cá nhảy khỏi mặt nước, vẫy đuôi dưới ánh mặt trời, bọt nước bắn tung tóe.



“Ăn gà nướng không?” Tiêu Vô Thương xách gà nướng đến trước mặt La Thiên Trình.



Thấy La Thiên Trình vẫn không phản ứng, lúc này mới nghiêm túc hẳn lên: “Xem ra, ngươi thật sự vướng phải rắc rối lớn.”



Hắn sờ sờ cằm, khẽ híp đôi mắt hoa đào xinh đẹp: “Không thể a, Huyện chủ Giai Minh tới thành Hắc Mộc, nếu ta là ngươi, cao hứng còn không kịp nữa, sao có thể hóa ngược lại thành cái bộ dạng dở sống dở chết này rồi?”



Rốt cục vẻ mặt La Thiên Trình đã có chút biến hóa.



Tiêu Vô Thương nhướng mày: “Không phải hai người giận dỗi gì rồi chứ?”



Lần này, La Thiên Trình rốt cục gật đầu: “Ta đoán, chắc là vậy.”



“Sao lại là ngươi đoán?”



Nghĩ tới chiến tích phong lưu của Tiêu Vô Thương, La Thiên Trình như thể nắm được rơm cứu mạng, cũng không để ý mất thể diện, nói: “Nàng không cho ta vào trong phòng, mỗi lần làm đồ ăn, chỉ cho ta được phép xem không cho phép ăn. Ta nghĩ, chắc nàng rất tức giận.”



“Tuyệt đối đúng! Nói đi, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện khiến nhân thần cộng phẫn, khiến cho Huyện chủ Giai Minh ngàn dặm xa xôi tới thăm ngươi lại không muốn gặp ngươi như bây giờ hả?”



Đồ ăn Huyện chủ Giai Minh làm, mùa săn bắn năm ấy, hắn được ăn khá nhiều, thật sự là mỹ vị hiếm có. Ở nơi ngay cả gà nướng để ăn cũng khó kiếm được này, chỉ cho phép xem không cho phép ăn, tuyệt đối là trừng phạt rất lớn.”



“Ta không biết.” La Thiên Trình vẻ mặt vô tội mờ mịt nhìn Tiêu Vô Thương, “Ta đã nghĩ mãi mà không ra, nếu không đã sớm đi dỗ dành. Tiêu thế tử, ngươi hiểu rõ lòng dạ nữ nhân như vậy, có thể giúp ta phân tích một chút không?”



Tiêu Vô Thương khiêm tốn nói: “Ta cũng không tính là hiểu rõ lòng dạ nữ nhân. Ngươi cũng biết, đều là những cô gái kia biểu đạt tâm ý với ta, ta không hề dụng tâm để hiểu các nàng. Năm ấy hoa khôi đầu bảng Sở Tiêu Các vì gặp ta một lần, thà chết cũng không muốn tiếp khách, ta cũng không rõ nàng ta nghĩ như thế nào.”



La Thiên Trình cắn răng.



Mẹ hắn, không khoe khoang sẽ chết à!



Thấy hắn nổi giận, Tiêu Vô Thương bẻ một cái đùi gà ăn: “Tuy nhiên ta có kinh nghiệm hơn La tướng quân một chút, ngươi kể lại cho ta chuyện gì khiến thái độ Huyện chủ Giai Minh bỗng nhiên biến chuyển xem sao.”



Bỗng nhiên giọng nói kinh hãi của Tiêu Vô Thương phát ra: “Cái gì, hôm đó Diêu tướng quân cũng đi?”



“Ahhh, tôm đó là Diêu tướng quân tặng? Ngươi lại còn mang về muốn Huyện chủ Giai Minh nấu?”



Giọng nói của hắn sau cao hơn trước: “Sau đó ngươi và Diêu tướng quân còn cùng nhau vui vẻ uống rượu ăn tôm?



Cuối cùng hắn tổng kết: “Ta kháo, Huyện chủ Giai Minh còn chưa giết chết ngươi, ta thật không thể tin được!”