Trời Sinh Một Đôi

Chương 414 : Thăm thương binh

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


“Bởi vì Diêu tướng quân?”



Tiêu Vô Thương khiếp sợ: “Không phải ngươi còn không biết chứ? Từ lúc ngươi và Diêu tướng quân mấy lần phối hợp hoàn mỹ bức lui quân địch, không ít người lén cảm thấy, hai người các ngươi là ông trời tác hợp.”



Hắn bất khả tư nghị nhìn La Thiên Trình một cái, hỏi: “Đám tiểu tử kia miệng để ngoài da, chẳng lẽ cũng chưa từng đề cập tới nửa câu?”



La Thiên Trình cau mày suy nghĩ một chút mới nói: “Hình như là đã từng.”



“Vậy sao ngươi còn phạm loại sai lầm này? Đây không phải tự chuốc lấy phiền phức sao?”



Rốt cục trên mặt La Thiên Trình hiện vẻ ảo não: “Ta quên mất.”



Tiêu Vô Thương đồng tình vỗ vỗ bả vai La Thiên Trình: “Ta biết cuộc sống của ngươi thời gian này vô cùng bận rộn, có thể không để vài câu đùa giỡn của người khác trong lòng, ta nói ngươi nghe, nữ tử khác với đám nam nhân chúng ta, mấy loại chuyện thế này sẽ lưu tâm suy nghĩ nhiều nhất.”



“Không phải......” La Thiên Trình đứng lên, có chút lúng túng, “Ta đã quên mất...... Diêu tướng quân là nữ tử......”



Tiêu Vô Thương thiếu chút nữa ném gà nướng xuống sông, tiểu tâm dực dực đứng lên hỏi: “La tướng quân, ý nghĩ này của ngươi, Diêu tướng quân biết không?”



La Thiên Trình kinh ngạc liếc hắn một cái: “Làm sao ta biết? Lại nói, Diêu tướng quân có biết hay không, cũng không liên quan gì đến ta.”



“Rất tốt.” Tiêu Vô Thương mạnh mẽ vỗ La Thiên Trình một cái, “La tướng quân, ngươi có thể bình an sống đến bây giờ, thật không đơn giản!”



“Đa tạ Tiêu tướng quân, hôm khác mời ngươi uống rượu.” La Thiên Trình ôm quyền, quay người bước đi.



Khi hắn vào phòng, Chân Diệu đang cầm ấm nước, đổ vào cái khay đặt chỗ bóng râm.



“Kiểu Kiểu, nàng đang làm gì vậy?” La Thiên Trình lại gần, lấy lòng hỏi.



Chân Diệu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, động tác trên tay không ngừng: “Thêm chút nước.”



La Thiên Trình cúi đầu nhìn, có chút kinh ngạc.



Trên cái khay hình chữ nhật chi chít những hạt đậu đã mọc lên mầm nhỏ trắng noãn.



“Đây là cái gì?”



Chân Diệu thả ấm nước sang một bên, cầm khăn xoa xoa  tay, cũng không mặc kệ như thường ngày, ngược lại kiên nhẫn giải thích: “Đây là đậu nành nha.”
“Ta nghe nói...... Như vậy cũng có thể, ta thử một lần......”



Ngoài phòng gió càng lớn, mây trôi ngoài trời che mất trăng sáng, bên trong phòng càng thêm tối, chỉ có phần kiều diễm kia vẫn còn tiếp tục.



Sau khi Chân Diệu hoàn toàn sắp xếp yên ổn, lại gặp được Diêu đại cô nương.



Khi đó quân Tĩnh Bắc chặn giết một đội ngũ vận chuyển lương thảo, đồng thời dùng một mồi lửa đốt hết sạch lương thảo không mang đi được, La Thiên Trình dẫn một đội binh mã đi vây giết, mà Diêu đại cô nương thì hiệp lộ tương phùng một đội quân Tĩnh Bắc khác, bị thương.



*hiệp lộ tương phùng : gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm



Mấy thân vệ của nàng cũng đồng thời bị thương.



La Thiên Trình còn chưa trở về, Long Hổ tướng quân Tưởng Đại Dũng nghe thuộc hạ hồi bẩm, trầm giọng nói: “Đi mời huyện chủ Giai Minh.”



Hắn một người thân kinh bách chiến, là lão tướng quân chiến đấu mấy thập niên, từ lúc chinh phạt quân Tĩnh Bắc, lại bị một hậu sinh còn không lớn bằng con của hắn gắt gao đè ép một đầu, trong lòng đã nín nhịn đã lâu rồi.



Vị huyện chủ Giai Minh này, cũng chính là phu nhân La tướng quân, là một mỹ nhân nũng nịu, ai bảo nàng là đặc sứ của hoàng hậu đâu, có thương binh, nhất là nữ thương binh, nàng đến an ủi, không thể đổ trách nhiệm cho người khác.



Hắn cũng muốn xem một chút, huyện chủ Giai Minh thấy những binh sĩ thiếu cánh tay chân mới từ trên chiến trường trở về, có thể bị dọa sợ đến ngất đi hay không.



Nếu biểu hiện nàng không tốt, không nói tổn hại danh tiếng đặc sứ trước, tương lai khai báo tới Thiên gia không tốt, trực tiếp nhất, chính là ảnh hưởng tới La Thiên Trình.



Thử nghĩ, các tướng sĩ liều mạng được sống, tướng quân phu nhân đi an ủi lại bị dọa ngất rồi, trong lòng bọn họ là tư vị gì?



Dĩ nhiên chuyện này không đủ để để cho tướng sĩ và La Thiên Trình ly tâm, nhưng rất nhiều chuyện, cho tới bây giờ đều là con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến.



Tưởng Đại Dũng phái phó tướng thân tín phụng bồi Chân Diệu đi an trí thương binh.



Có lẽ do đến quá sớm, người bị thương bên trong đang xử lý vết thương, tình huống máu tanh kinh khủng cùng tiếng kêu thảm thiết của thương binh, cho dù là lão binh quen thấy máu vẫn cảm thấy bi ai, càng không nói đến một quý nữ nũng nịu.



Phó tướng bất động thanh sắc nhìn Chân Diệu một cái.



Mặt Chân Diệu quả nhiên trắng bệch.



Nàng có chút lo lắng nói với vị quân y đang cứu trị thương binh: “Vết thương của hắn, ngươi băng bó quá chặt, như vậy dễ bị hoại tử.”