Trời Sinh Một Đôi

Chương 416 : Có qua có lại

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


“Đại nãi nãi, bên ngoài có mấy vị y công cầu kiến. Bọn họ nói, muốn thỉnh giáo ngài phương pháp băng bó vết thương.”



Chân Diệu có chút ngoài ý muốn, trầm ngâm một hồi nói: “Cho bọn hắn vào.”



Không lâu sau, mấy người được đưa vào thính đường, lúc bắt đầu còn có mấy phần câu thúc, thấy thái độ Chân Diệu thân thiết, liền cả gan đưa ra thỉnh cầu.



“Các ngươi muốn học thủ pháp lúc trước ta băng bó vết thương cho thương binh kia?”



“Đúng vậy.” Trong mấy người, Tần đại phu lớn tuổi nhất đã mở miệng, “Chúng ta nghiên cứu một chút, phát hiện thủ pháp băng bó của Huyện chủ hơi khác, dường như rất có trật tự, nếu học xong, tương lai chắc chắn sẽ phát huy đại tác dụng.”



Nghe bọn hắn nói như vậy, Chân Diệu thật sự suy tư.



Nếu như có thể giúp một phần lực này cho tướng sĩ, dĩ nhiên nàng sẽ không che giấu.



“Được rồi.” Nàng gật đầu, “Có điều cho ta thời gian mấy ngày.”



Thấy sắc mặt vui mừng trên mặt mấy người rút đi, Chân Diệu cười nói: “Đầu, cổ, tứ chi, ngực bụng, mỗi một chỗ băng bó, đều có thủ pháp khác nhau, nhưng sách thuốc ghi lại phương pháp này ta xem quá lâu rồi, có chỗ không nhớ được, Để ta từ từ suy nghĩ một chút.”



Tần đại phu kích động ria mép cũng run lên: “Lại còn không cùng phương pháp?”



Thấy Chân Diệu khẳng định, mấy người mừng rỡ.



Sau khi mấy người này lui ra, Chân Diệu phân phó Bạch Thược: “Lấy giấy bút cho ta.”



Nàng ban đầu quả thật học vài loại phương pháp băng bó thường gặp, nhưng thời gian dài chưa tiếp xúc, đã quên mất đến bảy tám phần rồi, chỉ có thể vẽ lại thành một bức tranh, từ từ nhớ lại.



“Hai ngày tới, trừ phi là Thế tử trở về hoặc là có tin tức của Thế tử, nếu không đừng quấy rầy ta.”



Thoáng một cái hai ngày trôi qua. Mỗi đêm đều phải đốt đèn rất lâu, Chân Diệu nhìn sách đã sao chép xong, cuối cùng lộ ra nụ cười thỏa mãn.



Trong sách này, trừ vẽ ra sơ đồ băng bó cùng miêu tả bằng chữ, nàng còn viết vài phương pháp cầm máu khẩn cấp cho một vài vị trí khác nhau khi bị chảy máu, mặc dù đơn giản, nhưng tương đối thực dụng.



“Đi mời mấy vị y công tới đây đi.”



Mấy vị y công nhận được tin tức, cực kỳ hưng phấn, không kịp thu thập đã đứng dậy đi. Đương lúc Tần đại phu chỉ bảo một vị nữ binh cách thay thuốc, sau khi nghe Tiểu Đậu Tử truyền tin, cũng không kiềm nén được, vội vã dặn dò mấy câu rồi đi theo.
“Không có chuyện gì, hiện nay quân Tĩnh Bắc cùng quân ta giằng co chưa xong, song phương du kích dã chiến là chuyện thường xảy ra, chỉ tiếc lương thảo bị đoạt mất kia, diệt những người đó cũng không giành lại được.” La Thiên Trình bỗng ôm lấy Chân Diệu.



“Ta nghe nói, nàng dạy mấy y công vài biện pháp băng bó cầm máu, dùng rất tốt. Kiểu Kiểu, không nghĩ tới nàng còn có bản lĩnh như vậy.”



“Ta chỉ gặp may thôi, ngẫu nhiên xem trong một quyển y sách. Chàng đói bụng không, ăn trước chút bánh ngọt lót dạ.”



Chân Diệu gọi người bưng bánh lên, sau đó đi nướng chim sẻ.



Mùi thơm truyền đến, La Thiên Trình ngồi ở một bên chờ, mỗi khi Chân Diệu đưa tới một xiên, hắn liền cầm lấy ăn, chờ toàn bộ nướng xong, Chân Diệu vừa quay đầu lại mới phát hiện, trừ hai chuỗi trên tay, không còn nữa.



La Thiên Trình vội biết điều nhấc tay: “Thật sự là quá thơm, nhất thời nhịn không được. Này hai xiên này nàng ăn a.”



Chân Diệu nghĩ đến mấy ngày liên tiếp hắn cực khổ, thở dài, đưa hai xiên chim sẻ nướng vàng óng ánh thơm nức tới: “Chàng ăn đi.”



“Chúng ta một người một chuỗi.”



“Được.”



Ánh mắt hai người nhìn nhau, điềm điềm mật mật ăn xong rồi, Chân Diệu mới kịp phản ứng.



Tựa hồ...... Đã quên mang cho Diêu Dạ Quy!



Diêu Dạ Quy thương thế đã tốt bảy tám phần, ở trong phòng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn ra cửa.



Thân vệ không nhịn được nói: “Tướng quân, thuộc hạ đỡ ngài ra ngoài đi một chút, La tướng quân trở lại, có lẽ có tin tức mới về quân địch muốn nói với ngài.”



Diêu Dạ Quy lắc đầu: “Nếu là có tình huống khẩn cấp thật, La tướng quân đã sớm phái người tới đưa tin.”



Thân vệ choáng váng, thầm nghĩ, tướng quân đây là làm sao vậy, không vội gặp La tướng quân, vì sao tâm thần bất định như vậy?



Diêu Dạ Quy cuối cùng không nhịn được, lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng: “Ngươi đi xem một chút, làm sao người chỗ Huyện chủ bên kia vẫn chưa tới đây.”



Chờ nghe được tin tức chim sẻ đã bị La Thiên Trình ăn sạch, Diêu Dạ Quy che ngực, đột nhiên cảm giác nội thương tăng thêm mấy phần.