Trời Sinh Một Đôi

Chương 417 : Ngày đông sắp tới

Ngày đăng: 14:06 30/04/20


Edit: Soc col



Beta: Sakura



La Thiên Trình gần đây không hề cảm thấy vui vẻ, bỗng nhiên hắn phát hiện, thời gian của Kiểu Kiểu đều bị một số người mạc danh kỳ diệu chiếm mất.



Đầu tiên là một đám y công, thỉnh thoảng mang vẻ mặt hưng phấn chạy tới cầu kiến, về sau còn thêm một đám tướng sĩ được dưỡng thương tốt không có chuyện gì làm lại chạy tới đây, trong tay không phải là một bọc thịt bò muối, thì là mang tới hai con gà nướng, hắn muốn đuổi người, hết lần này tới lần khác người ta chỉ tới tạ ơn, huống chi những thứ đồ ăn kia quả thật tốt hơn thức ăn trong quân nhiều, hắn đành tạm thời nhẫn nại.



Nhưng mà, Diêu Dạ Quy là chuyện gì xảy ra đây?



Mới đầu chỉ là phái người tới đây, càng về sau, chỉ cần có thời gian sẽ chạy tới, lại còn chuyên môn ăn cơm chực!



Rốt cuộc nàng có biết hay không, bởi vì Kiểu Kiểu hiểu lầm bọn họ có quan hệ thân hơn chiến hữu, nghiêm khắc tiến hành xử phạt “chỉ có thể nhìn không thể ăn” với hắn.



Không được, nếu để cho Kiểu Kiểu cho là Diêu Dạ Quy túy ông chi ý bất tại tửu (có dụng ý khác), mượn cơ hội cùng hắn chung đụng, vậy thì thật không ổn.



Mặc dù có chút hổ thẹn, nhưng La Thiên Trình cảm thấy hắn vẫn nên hiên ngang lẫm liệt thể hiện lập trường của mình.



Hắn là của Kiểu Kiểu, nữ nhân và nữ chiến hữu cũng không thể lại gần.



“La tướng quân, ngươi đây là ——” Khi Diêu Dạ Quy tới, Chân Diệu đang chỉ huy đám người Bạch Thược nấu nướng trong phòng bếp, La Thiên Trình lén lén lút lút gọi nàng vào một góc không người.



La Thiên Trình thật sự cảm thấy có chút lúng túng, sờ sờ lỗ mũi nói: “Diêu tướng quân, ta gọi ngươi tới đây, có một chuyện này muốn nói......”



Diêu Dạ Quy sáng mắt lên.



La Thiên Trình thấy, trong lòng trầm xuống. Nhìn bộ dạng Diêu Dạ Quy như vậy, chẳng lẽ thật sự có tình yêu nam nữ với mình? Vẻ mặt hắn thoáng cái nghiêm túc lên.



Lại nghe Diêu Dạ Quy nói: “Cũng vừa lúc ta có chuyện muốn nói với La tướng quân.”



“Không biết Diêu tướng quân có chuyện gì?” La Thiên Trình bất động thanh sắc  lui về phía sau nửa bước.



Diêu Dạ Quy thở dài: “Trời nóng rồi, cũng nên khiến cho mấy tiểu đội quân Tĩnh Bắc đánh lén các thôn xóm biến mất. La tướng quân tính toán lúc nào lên đường?”
“Giao chiến với tiền phế Thái tử, còn có phía nam Hạ Mạt gặp lũ lụt, dẫn đến quốc khố trống không, đang cố gắng gom góp vật tư còn dư lại, chậm một chút nữa là có thể đến.” Người vận chuyển lương thảo nói như vậy.



Đám người La Thiên Trình nghe mặc dù tức giận, nhưng cũng không thể làm gì, chẳng qua là cuộc chiến này không thể đánh tiếp được nữa.



Áo bông chia cho binh lính mùa đông năm ngoái, đại đa số mọi người đã mặc đến rách nát rồi, hiện tại chỉ có thể chấp nhận chống lạnh, đi đánh giặc như vậy, không thể nghi ngờ là rơi xuống thế hạ phong trước.



“Vậy đành tu dưỡng một thời gian trước đi.” Long Hổ tướng quân Tưởng Đại Dũng thấy đám người La Thiên Trình không phản đối, lên tiếng.



Quân Tĩnh Bắc binh lực bị hao tổn, quân Đại Chu vật tư không đầy đủ, mới có cuộc sống thái bình khó có được trong khoảng thời gian ngắn, nhưng thấy bộ dạng binh lính đông lạnh đến cả người phát run, Chân Diệu cảm thấy trong lòng nặng trịch.



“Cũng không biết vật tư lúc nào đưa tới đây, nếu đến tháng mười một, sợ rằng các tướng sĩ sẽ không chịu được.” Chân Diệu mở ra rương, lấy ra những thứ lông thú mang từ kinh thành đến, cầm thước đo chuẩn bị cắt quần áo cho La Thiên Trình.



Sắc mặt La Thiên Trình âm trầm: “Đã phái người trở lại kinh thành dò thăm  tin tức, ta sợ trong chuyện này có người giở trò quỷ.”



Núi cao hoàng đế xa, nhưng cũng bởi vì quá xa, ở kinh thành dù bố trí chu toàn đi chăng nữa, đến nơi này vẫn có thể bị người quản chế. Càng đừng nói thời gian này đời trước, Lệ vương còn chưa làm phản, cuộc chiến tranh này xảy ra trước ba năm, hắn cũng không có bao nhiêu tiên tri ưu thế.



“Thế tử, thật ra ta đang có một ý tưởng.” Chân Diệu buông thước đo xuống.



“Nàng nói đi.” La Thiên Trình đưa tay vuốt tóc Chân Diệu, ánh mắt ôn nhu.



“Tĩnh Bắc dân phong vạm vỡ, rất nhiều người săn thú mà sống, thừa thãi lông thú. Nếu trước mắt đình chiến, sao không phái người đi tới các hộ dân thu mua, sau đó chế thành áo lót lông thú, mặc dù như muối bỏ biển, nhưng có ít còn hơn không.”



Ánh mắt La Thiên Trình sáng lên: “Đó là một biện pháp, ít nhất bảo đảm trong quân người có chức đội phó trở lên có thể được chia một kiện. Kiểu Kiểu, làm khó nàng nghĩ được chu đáo như vậy.”



Áo lót lông thú này không thuộc về vật tư quân sự, nói là phân phó xuống, cũng là phải giao tiền, nhưng lúc này có lẽ không ai tiếc rẻ tiền bạc.



Chân Diệu cười nói: “Chàng đừng khen ta như vậy, lãnh binh tác chiến nửa điểm ta cũng không hiểu được, chỉ có thể suy nghĩ nhiều hơn trong mấy việc nhỏ nhặt, thay chàng phân ưu.”



La Thiên Trình nhanh chóng phái người đi ra ngoài thu mua lông thú, vô luận là thương gia kinh doanh lông thú, hay là dân chúng tầm thường, hết thảy không bỏ qua, ngắn ngủn mấy ngày, thu mua được không ít.



Chân Diệu dẫn đầu, phối hợp phụ nhân trong thành đi sớm về tối nhanh chóng may áo lót lông thú.