Trời Sinh Một Đôi

Chương 42 : Tiến cung

Ngày đăng: 14:01 30/04/20


Lời vừa nói ra, trong phòng tất cả nha hoàn đều sửng sốt, kể cả Tử Tô từ trước đến nay lúc nào cũng trầm ổn.



Phải biết rằng, đây là nhận thánh chỉ đó!



Chân Diệu cũng có chút bối rối.



Cao cao thánh chỉ quả nhiên là thật, nhưng tại sao lại liên quan tới nàng ?



Lúc này suy nghĩ của nàng có phần chậm nửa nhịp, đầu óc còn phát mộng, tay đã động.



Lưu loát đem ngân phiếu bỏ vào trong hộp nhỏ, còn theo bản năng vuốt phẳng mấy cái.



Một đám nha hoàn đều lảo đảo.



Cô nương, trong tình huống này, thái độ của người lại tỏ ra lưu luyến với ngân phiếu là thích hợp sao?



Trên mặt Chân Diệu nhìn như là bình tĩnh, kỳ thực bước nặng bước nhẹ đi đến tiền viện.



Ở tiền viện, một đám đông người đã quỳ ở đó, bao gồm cả lão bá gia thần long thấy đầu không thấy đuôi.



Vô số ánh mắt đều nhìn nàng.



Chân Diệu nhìn nhìn, nhấc nhấc chân váy, ở một góc nhỏ điệu thấp quỳ xuống.



Sau đó, một âm thanh bén nhọn vang lên, ở trong viện im lặng đến một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng, âm thanh phát ra cực kỳ chói tai: “Kiến An bá phủ Chân Tứ cô nương tiếp chỉ.”



Mọi người trong Kiến An bá phủ đều quỳ xuống, mặc dù không dám ngẩng đầu, tuy nhiên cũng hướng về phía Chân Diệu nhìn qua.



Tâm của lão phu nhân treo lên.



Tứ nha đầu có cơ trí như thế nào, cũng chỉ có mười bốn tuổi, vạn nhất lúc tiếp chỉ làm không đúng nghi thức….



Đêm thất tịch, cháu gái đạt được nhiều tài danh sẽ bị trôi theo dòng nước hết mất.



Thái độ khiếp sợ của Chân Diệu đã qua, đối với hoàng gia trời sinh là sợ hãi, nhưng là người không thuộc về triều đại này thì cũng không có khắc sâu sợ hãi như vậy.



Hai tay nàng chống xuống đất, làm đại lễ cho dù ai cũng không tìm ra khuyết điểm, giọng nói mềm mại, ngọt ngào vang lên: “Dân nữ tiếp chỉ.”



Lão phu nhân, thật to thở phào nhẹ nhõm.




Mặc dù váy chất vải khá tốt, nhưng ở trong hoàng cung vàng xanh rực rỡ, bị nhận nhầm là một tiểu nha đầu cũng không kỳ quái.



Chẳng qua là, nàng có chút ngạc nhiên, ai lại có gan lớn như vậy nói chuyện tùy ý.



“Thưa Lục hoàng tử, là Hoàng thượng tuyên Kiến An bá phủ, Tứ cô nương vào bái kiến.”



Người đi đến bước chân rõ ràng ngừng lại, giọng nói có chút ngạc nhiên: “ Kiến An bá phủ?”



“Dạ, chính là Chân tứ cô nương ở hội nữ nhi đêm thất tịch làm xảo quả hoa qua, được bình luận là tuyệt phẩm.” Ngụy công công nghĩ đây cũng không phải là bí mật gì, Lục hoàng tử lại là một trong những hoàng tử được hoàng thượng tương đối sủng ái, liền giải thích.



“Hội nữ nhi đêm thất tịch a…” Giọng nói của Lục hoàng tử càng thêm kinh ngạc, tiến gần thêm một bước nói: “Ngẩng đầu lên cho ta nhìn.”



Chân Diệu quả thật muốn đánh người.



Đây ruốt cuộc là cái gì? Nữ tử gặp phải đăng đồ tử cũng thôi, làm sao đường đường Lục hoàng tử, cũng có bộ dáng, giọng nói này.



Đối với Lục hoàng tử nàng không có can đảm đánh một phát, chỉ đành phải thi lễ một cái: “Dân nữ bái kiến Lục hoàng tử.”



“Ngẩng đầu lên cho ta nhìn.” Giọng nói của Lục hoàng tử đã không kiên nhẫn.



Chân Diệu lặng lẽ nắm tay lại.



Thật cảm thấy khuất nhục, vô lực phản kháng.



Đang muốn ngẩng đầu, một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Lục hoàng tử, Long Vệ bên kia đã chuẩn bị xong, bây giờ ngài có muốn hay không qua nhìn một chút?”



“Nhanh như vậy đã chuẩn bị tốt rồi?” Lục hoàng tử nhấc chân từ bên người Chân Diệu đi qua.



La Thiên Trình? Ánh mắt Chân Diệu lướt qua người nọ, nhìn Ngụy công công một cái.



Ngụy công công nhớ tới quan hệ của Chân Tứ cô nương với La thế tử, hiểu ra cái gì, cũng sợ, tự nhiên chen ngang, vội nói: “Lục hoàng tử, La thế tử, nô tài đi trước phụng mệnh.”



Lục hoàng tử quay lại nhìn thoáng quá bóng lưng của Chân Diệu đã đi xa, hướng La Thiên Trình, cười nói: “ThiênTrình, ta giờ mới nhớ ra, Chân Tứ cô nương là vị hôn thế của ngươi đúng không?”



“Đúng.” La Thiên Trình thản nhiên nói.



“Ha ha, Kiến An bá phủ cô nương, cũng là một người có tài.” Lục hoàng tử vỗ vỗ vai La Thiên Trình, bỏ lại một câu không đầu không đuôi đi về phía trước.