Trời Sinh Một Đôi

Chương 43 : Gấm ngầm mưu tính

Ngày đăng: 14:01 30/04/20


La Thiên Trình nhìn bóng lưng của Lục hoàng tử, ánh mắt cực kỳ sâu thẳm.



Ai có thể nghĩ đến, Lục hoàng tử xem như phóng túng không kiềm chế được, ngày sau ở sau lưng Thái tử vô dụng sẽ bộc lộ tài năng ra sao?



La Thiên Trình im lặng không lên tiếng theo sau.



Ngụy công công dẫn Chân Diệu đi đến Thính Phong Hiên ở Ngự hoa viên.



“Hoàng thượng, Chân tứ cô nương đã đến.”



Ngụy công công nghiêng người, cung kính lui sang một bên, nhường lại vị trí.



Chân Diệu quỳ xuống, đầu cúi thấp hô: “Dân nữ tham kiến Hoàng thượng.”



Tiếng cười như chuông bạc truyền đến, nói: “Hoàng thượng, ngài xem, Chân tứ cô nương cũng thật hiểu lễ nghĩa.”



Giọng nói lười nhác nhưng lại có mấy phần sức sống, nghe rất liêu nhân (ý nói giọng điệu chọc ghẹo, mua vui), Chân Diệu không dám tùy ý ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một đoạn váy dài thêu Diên Vỹ Thủy màu tím uốn lượn rơi trên mặt đất.



Chỉ nhìn màu tím đơn thuần kia, cũng đã thấy mùi vị mê hoặc lòng người.



“Đứng lên đi.” Giọng nói trầm tính của nam tử vang lên.



“Tạ ơn Hoàng thượng.” Chân Diệu như cũ cúi đầu, đứng thẳng lên.



Chưa được phép mà nhìn thẳng dung nhan của Hoàng thượng là cực kỳ vô lễ.



Nàng tự nhiên chắc chắn nhớ được điều này.



Chiêu Phong Đế nhìn nữ oa trước mặt lẳng lặng đứng cúi đầu, nữ oa nhỏ nhắn như dòng sông nhỏ thủa sơ khai, trong mắt hiện lên hứng thú nói: “Phủ Kiến An Bá Chân Tứ cô nương đúng không? Tên gọi là gì?”



“Tên của dân nữ chỉ có một chữ Diệu.”



“Chân Diệu?” Chiêu Phong Đế thì thào nhớ kỹ rồi cười ha ha: “A Vân, nàng nghe danh tự này, có phải hay không rất Diệu?”



Nữ tử có tên A Vân cười khẽ nói: “Đúng là Diệu, Chân tứ cô nương đúng là người giống như tên, có thể tỉa ra xảo quả hoa qua vô cùng tinh xảo, khéo léo.”



Chân Diệu đã biết nữ tử này là người nào.




Lông mày dài và thanh của Tưởng quý phi chau lại, bất mãn ho khan mấy tiếng.



Chân Diệu vẫn như cũ cúi đầu tỉa hoa quả.



Trước khi nàng tỉa, trong đầu đã hình dung ra hình dáng của thành phẩm, lúc này y như thành phẩm ở trong đầu, quả đào cầm trong tay tỉa một chút đã thành hình, làm sao mà nghe được thanh âm bên ngoài.



“A Vân, đừng vội vàng xao động, Chân Tứ tâm thần chuyên chú, ở tuổi của nàng cũng là khó có được.” Chiêu Phong Đế an ủi vỗ vỗ tay Tưởng quý phi.



Tưởng quý phi nghe xong nhoẻn miệng cười, cầm lầy một quả nho lột vỏ, nhét vào miệng Chiêu Phong Đế, nhu tình khẩn thiết nói: “Hoàng thượng nói đúng.”



Nhưng trong lòng vẫn bất mãn.



Sáng sớm, thấy nữ nhi mang xảo quả hoa qua về, nàng không thể nghi ngờ là kinh hãi, nhưng nghe nữ nhi kể chuyện về Chân Tứ cô nương, nàng lại thấy không có ấn tượng tốt với Chân Tứ cô nương chưa gặp mặt này.



Lại không khéo xảo quả hoa qua kia đúng dịp bị Hoàng thượng nhìn thấy, cuối cùng lại nổi lên hứng thú gặp mặt Chân Tứ cô nương một lần.



Nếu không phải biết Chân Tứ đã định ra hôn sự, nàng lại nghĩ rằng trong hậu cung lại thêm một vị tỷ muội như nụ hoa.



Mặc dù Chiêu Phong Đế là người tự giác cần cù chính trực, nhưng ở phương diện nữ sắc cũng không hạn chế, nói đúng ra là vô tình, trừ ít người, đối với người sủng ái cũng không lâu dài, chính vì vậy, nhìn người nào thuận mắt thì tùy ý thu dùng thôi.



Bên này Tưởng quý phi tâm tư thay đổi trăm lần, bên kia Chân Diệu lại dùng dao như bay, đã khắc vào bên trong quả đào.



Một dao đi sâu vào, Chân Diệu lại ngơ ngẩn.



Ai có thể cho nàng biết, quả đào đang được tỉa sao lại có sâu!



Thấy động tác của Chân Diệu ngơ ngẩn, Tưởng quý phi nâng lên khóe môi, nụ cười chợt lóe lên rồi biến mất.



Những trái cây ở trong mâm kia, dưa hấu đã cắt, nho cũng không thích hợp, các loại quả khác lại quá nhỏ.



Nói chung thích hợp nhất dùng để tỉa là quả đào đúng không?



Hiển nhiên, một cái tiểu cô nương đột nhiên nhìn thấy sâu chui ra, biểu hiện nhất định sẽ rất thú vị đi?



Tưởng quý phi mỉm cười nhìn Chân Diệu.