Trời Sinh Một Đôi

Chương 432 : Trộm gà không được còn mất nắm gạo

Ngày đăng: 14:07 30/04/20


“Cái gì, con ở trên đường bị dã nam nhân cứu, đối phương nói muốn tới cầu hôn?” Trong Ninh Thọ đường lão phu nhân Kiến An bá ở, sáng sớm đã vang lên giọng nói bén nhọn của Lý thị.



Bà ta nhìn chằm chằm Chân Băng đang quỳ trên mặt đất, giận đến tay cũng đang run, nếu không phải ngay trước mặt đám người lão phu nhân, hận không thể đi tới đạp nàng một phát.



Nha đầu chết tiệt này, chuyện lớn như vậy, vậy mà không nói với bà ta một tiếng, mà sáng sớm đã chạy đến trước mặt lão phu nhân thỉnh tội, Tưởng thị và Ôn thị đều có mặt, đây không phải là muốn làm cho mọi người đều biết sao!



“Lão phu nhân, ngài cũng đừng nghe nha đầu này, nó là đứa thành thật, cũng không thể bị chó và mèo gì đó cứu, đều phải gả đi chứ, đây cũng không phải là tiền triều, cho dù đã đính hôn còn có thể hủy bỏ cơ mà!”



Tưởng thị buông mắt xuống uống trà, che giấu nụ cười nhạo bên khóe miệng.



Đã đính hôn là có thể hủy bỏ, chẳng hạn như Băng nha đầu đang quỳ, nhưng chính vì vậy, nó đã mười bảy còn không có người nào hỏi thăm đi, Lý thị này, càng ngày càng làm việc không rõ tình hình rồi.



Những năm này bà nhìn bằng con mắt khách quan, Băng nha đầu là đứa nhân phẩm đoan chánh, cho dù từng hủy hôn, nếu kiên nhẫn vạch kế hoạch, chắc sẽ tìm được môn đăng hộ đối, nhưng không chịu nổi Lý thị nói như rồng leo, làm như mèo mửa, bao lần khinh suất, làm cho nữ nhi lần lữa tới tận giờ.



Lão phu nhân nhàn nhạt liếc Lý thị một cái, mắt chứa cảnh cáo: “Được rồi, cũng phải nghe Băng nha đầu nói rõ rồi hãy nói.”



Chân Băng quỳ thẳng tắp trên mặt đất, cũng không nhìn Lý thị lấy một cái, nhắc tới Tiêu Mặc Vũ, gương mặt có chút nóng lên, kể lại đơn giản quá trình hắn cứu giúp.



“Tiêu Mặc Vũ? Chính là vị Tiêu tướng quân phủ Viễn Uy Hầu kia?” Sắc mặt Lý thị đại biến, “Lão phu nhân, mối hôn sự này, tuyệt đối không được!”



Chân Băng nghe lời Lý thị nói, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, mẫu thân quả nhiên là không đồng ý.



Đêm qua nàng trái lo phải nghĩ, sợ nàng nơi này đưa tín vật về cho Tiêu Mặc Vũ, bên kia đến đây cầu hôn, kết quả bị Lý thị đuổi ra ngoài, nếu là như vậy, thì quá khó xử rồi.



Nam nhân kia, mặc dù nàng còn không hiểu sâu, chỉ nhìn lời nói và việc làm của hắn, là một người rất kiêu ngạo, nếu mẫu thân từ chối, mối hôn sự này sẽ không có đường sống quay lại nữa, cho nên nàng mới nhân cơ hội thỉnh an, bẩm báo tổ mẫu.



Lão phu nhân cau mày: “Lý thị, trước hết ngươi đừng kích động, vị Tiêu tướng quân này, gần đây ta cũng có nghe nói một chút, nghe nói là thanh niên xuất chúng, mặc dù thân thế hơi nhấp nhô, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, đối với Băng Nhi lại có ân cứu mạng, phải nói, coi như là một mối nhân duyên tốt.”



Lý thị có chút nóng nảy: “Lão phu nhân, lúc này mới đánh giặc xong, trong kinh thanh niên có mấy phần phong quang giống như vị Tiêu tướng quân kia đếm không hết, con dâu cảm thấy chẳng có gì lạ. Nhưng thân thế của hắn thật sự không chịu nổi, nếu như Băng Nhi gả qua, quá ấm ức rồi.”



Chân Băng không nói lời nào, chỉ cắn môi, giương mắt nhìn lão phu nhân.




“Hả, nàng cũng muốn đi Trấn quốc công phủ?”



Chân Tịnh cúi đầu: “Dạ phải, Vương gia, thiếp nói như thế nào cũng là đường tỷ của Huyện chủ Giai Minh, mặc dù thân phận thấp kém, lễ tắm ba ngày của hai cháu ngoại trai, thật muốn đi xem.”



Lục hoàng tử mấp máy môi, nhất thời không có lên tiếng.



” Nếu Vương gia lo lắng Vương Phi sẽ tức giận, vậy thiếp sẽ không đi.” Chân Tịnh giương mi mắt thật nhanh, một đôi con ngươi đẫm nước lướt qua Lục hoàng tử một cái.



Lục hoàng tử cười như không cười nhìn Chân Tịnh.



” Tại sao Vương gia nhìn như vậy?” Chân Tịnh e lệ cúi đầu.



“Bổn vương cũng không phải sợ Vương Phi tức giận ——”



“Vương gia ——” Chân Tịnh hơi mở mắt hạnh, ánh mắt triền miên, trong bụng có một chút ngọt ngào.



Vương gia quả nhiên là để ý ả, Triệu Phi Thúy ra vẻ Vương Phi hơn nữa, cũng chỉ là người đáng thương không được sủng mà thôi, ha ha, ai cười đến cuối cùng còn không nhất định đâu.



Khóe miệng Lục hoàng tử mỉm cười, giọng nói lại lạnh lùng: “Có điều mấy lần trước nàng chạm mặt với Giai Minh, đều làm cho nàng ấy không vui vẻ lắm, nên không cần phải đi, ở nhà chăm sóc tốt cho Trân Trân và Bình ca nhi. À, nếu thật sự băn khoăn, giao lễ vật cho Bổn vương, đến lúc đó ta chuyển thay nàng.”



Ý cười bên khóe miệng của Chân Tĩnh cứng đờ.



Ai nóng lòng muốn tặng lễ tắm ba ngày cho hai thằng nhãi con kia chứ, ả chỉ muốn đánh mặt Triệu Phi Thúy mà thôi!



Chờ trở về phòng, Chân Tịnh càng nghĩ càng buồn bực. Không được đi phủ Trấn Quốc Công mà còn phải góp vào một phần lễ hậu, không, là hai phần!



Ơ, ý của Vương gia là không sợ Vương Phi tức giận mà sợ Chân Tứ tức giận sao?



Chân Tịnh suy nghĩ cẩn thận lời của Lục hoàng tử, lúc này khóc ngất ở trên giường