Trời Sinh Một Đôi

Chương 433 : Lý thị xuất thủ

Ngày đăng: 14:07 30/04/20


Edit: Yen Nguyen



Beta: Sakura



Lễ tắm ba ngày của hai đứa con trai Thế tử Trấn Quốc Công làm vô cùng náo nhiệt, bắt đầu từ sáng sớm, trước cửa đội ngũ dài như rồng, nối liền không dứt, người tới đều là nhân vật quyền cao chức trọng trong triều cùng Hoàng thân quý trụ.



Sự náo nhiệt đằng trước tạm thời không đề cập tới, phòng khách bên này, từ lúc Chân Diệu mang theo con vừa xuất hiện, là đã thành tiêu điểm trong nữ quyến.



“Chậc chậc, mọi người đều nói một phát được con trai là phúc khí, theo ta thấy, phúc khí của Huyện chủ Giai Minh thật là lớn, thoáng cái đã được hai con trai, làm cho chúng ta trông thấy mà thèm!” Nói chuyện chính là phu nhân của Mạnh Thiếu Khanh Thái Thường tự.



Lý thị nhìn, hừ lạnh một tiếng.



Lúc trước bà ta cố ý làm mối Băng Nhi cho con trai của Mạnh Thiếu Khanh, Mạnh phu nhân này đúng là ra vẻ ta đây tốt lắm, đến cuối cùng mới phát giác, người đó chỉ là con thiếp sinh ghi dưới danh nghĩa đích mẫu, thật sự khinh người quá đáng!



Không phải là khoe mẽ với bà ta sao, làm sao hôm nay y như chó giữ nhà, hận không thể liếm đầu ngón chân của Diệu nha đầu rồi?



“Ái chà, bộ dáng hai đứa nhỏ này thật là tốt, vừa nhìn là biết tương lai oai hùng bất phàm.” Mạnh phu nhân rất nhanh bị người khác chen sang một bên, đám quý phụ thường ngày hoặc thanh cao hoặc ngạo mạn kia, giờ phút này đều cười khanh khách khen ngợi hai em bé.



Lý thị lại hừ lạnh lần nữa.



Hai đứa trẻ con mặt mày còn chưa nẩy nở, y như con khỉ, rốt cuộc là nhìn ra oai hùng bất phàm từ chỗ nào?



Trong lòng bà ta tràn ngập khí chua, không tự chủ siết chặt khăn.



“Ôi chao.” Lúc này, một tiếng thấp giọng hô truyền đến, sau đó đám người cười vang, thì ra là Tường ca nhi tiểu, không cẩn thận bắn đến trên người Dương Trương thị, cháu dâu của phủ Vĩnh Gia Hầu.



Hai đứa bé đã có nhũ danh, lấy cho đứa lớn là Tường ca nhi trong cát tường, lấy cho đứa nhỏ là Ý ca nhi trong như ý, ngụ ý tốt lại giản dị, vừa nghe là biết dễ nuôi sống. Mà Dương Trương thị chính là Trương Triêu Hoa, từng cuốn vào bí mật thái tôn thật giả bị Thái hậu trách cứ, ở Hầu phủ một thời gian dài đều không còn thể diện.



“Thật sự là xin lỗi, người đâu, dẫn Thế tôn phu nhân đi thay quần áo.” Chân Diệu phân phó nói.



Thời ở khuê trung Trương Triêu Hoa đã không ưa Chân Diệu, lúc này một mặt hớn hở, không biết còn tưởng rằng hai người là khăn tay chi giao.



“Huyện chủ quá khách khí, ta dính phúc khí đó.”



Lại có người bên cạnh cười nói: “Chẳng phải vậy, Thế tôn phu nhân, ngươi dính nước tiểu đồng tử này, trở về nếu như có. Cần phải chuẩn bị hậu lễ tới tạ ơn Huyện chủ Giai Minh đấy.”
Chỉ cần Chân Diệu vừa chết ——



Đúng rồi, chỉ cần nó vừa chết, như vậy mối hôn sự rẻ rách kia nhất định sẽ không thành, lão phu nhân thương yêu Diệu nha đầu như vậy, cũng không thể vào lúc nó mất, có tâm tư làm mai cho Băng Nhi!



Đến lúc đó, bà ta lại lấy cớ hai ca nhi mới ra đời đã không còn mẫu thân, La thế tử lại trẻ tuổi, sợ rằng sau khi cưới vợ mới sẽ bất lợi đối với hai ca nhi khuyên nhủ một chút, Băng Nhi gả tới đây chính là chuyện mười phần nắm chắc rồi.



Tim Lý thị đập càng lúc càng nhanh, nhìn thoáng qua một cái thật nhanh.



Mọi người trong phòng vây quanh Chân Diệu nói chuyện, bởi vì nhiều người, nha hoàn khác đều không ở trong phòng, chỉ có nha hoàn bưng thuốc tới đang hầu hạ Chân Diệu ăn mứt táo.



Bà ta lại nhìn bát thuốc kia một cái. Bát thuốc đen sì, giống như là một cái hắc động, thu hút tâm thần người ta vào.



Lý thị cầm gói giấy đã bị ướt đẫm mồ hôi, trong nháy mắt đã hạ quyết tâm.



Tận dụng thời cơ, mất không có lần nữa, bà ta không thể do dự nữa, vì hạnh phúc của Băng Nhi, cũng phải vật lộn một phen!



Mắt Lý thị nhìn chằm chằm mọi người, tay rút lại trong ống tay áo mở gói giấy ra thật nhanh, sau đó làm bộ như đưa tay đi lấy chén trà trên bàn trà, lợi dụng ống tay áo rộng rãi che chắn, nhanh chóng đổ Thư Tâm hoàn vào trong bát thuốc.



Cho đến khi bà ta nâng chung trà lên uống, giấy gói đã vò thành một cục giấu vào trong ống tay áo, lúc này mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm.



Vừa đúng lúc này, Thanh Đại bưng bát lên: “Đại nãi nãi, cần phải uống thuốc rồi.”



Chân Diệu đã ăn mứt táo, không chống chế nữa, vươn tay thoải mái nói: “Cầm tới đi.”



Cổ tay vươn ra trắng nõn như mỡ đông, mang một cái vòng tay Phỉ Thúy thế nước cực tốt, càng nổi bật lên nước da như ngọc, làm hoa mắt người.



Phỉ Thúy màu trơn bóng tự nhiên như vậy, đồ cưới của bà ta còn có đồ trang sức mua sau khi gả vào phủ Kiến An Bá nhiều năm như vậy, cũng không lấy ra được một món đồ như vậy!



Loại thời khắc này, Lý thị nghĩ tới chỗ này như ma xui quỷ khiến, khẩn trương ban đầu dần dần biến mất, bình tĩnh mà nhìn Chân Diệu nhận lấy bát.



Sau đó, cái bát kia liền rơi xuống đất.



Chân Diệu kinh ngạc nhìn Thanh Đại một cái.