Trời Sinh Một Đôi

Chương 434 : Bại lộ

Ngày đăng: 14:07 30/04/20


Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.



Thanh Đại lập tức quỳ xuống thỉnh tội: “Đại nãi nãi, xin ngài trách phạt!”



Chân Diệu khôi phục như thường, thản nhiên nói: “Là ta không cầm chắc, đừng quỳ nữa, mau thu dọn mảnh vỡ một chút, tránh cho người khác bị thương.”



“Vâng” Thanh Đại cúi đầu, đưa tay thu dọn mảnh sứ vỡ.



Ở gian ngoài, Bạch Thược nghe được động tĩnh đi vào, ngồi xổm xuống giúp đỡ Thanh Đại thu dọn.



Lý thị nắm tay rồi lại buông ra, lòng bàn tay vẫn là ướt nhẹp, trong lòng có chút thất vọng.



Diệu nha đầu này, chẳng lẽ thật là đứa phúc khí lớn, mới tránh thoát được một kiếp này?



“Đây là cái gì?” Vẫn luôn ngồi xổm thu dọn, Bạch Thược bỗng nhiên lên tiếng.



Mọi người vốn là đã khôi phục nói cười nhìn về phía nàng, trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh lại.



Lại thấy Bạch Thược đang cầm đáy bát còn mắc mảnh sứ vỡ, vẻ mặt nghi ngờ.



“Bạch Thược, sao thế?” Chân Diệu hỏi.



Bạch Thược dùng móng ngón út khều ra một chút thứ, lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, những hạt nhỏ này là cái gì?”



“Bạch Thược?”



Bạch Thược như vừa tỉnh mộng, đi tới bên cạnh Chân Diệu nói: “Đại nãi nãi, nô tỳ phát hiện cái này ở trong bát, cảm thấy có chút kỳ quái.”



Nghe nàng vừa nói như thế, mọi người đều thò đầu nhìn lại, liền thấy trên móng tay nàng đang dính hai ba viên dược hoàn nhỏ, nhìn đã gần hòa tan rồi, tầm tầm hạt vừng.



Sắc mặt Lý thị tái xanh, thấy không có người chú ý đến bà ta, dùng móng tay thật dài hung hăng bấm lòng bàn tay mình một cái, mới định thần lại được.



Bà ta không thể sợ, không ai biết là bà ta làm, lại nói, ai lại biết đám hạt nhỏ như hạt vừng này là cái gì!



Quả nhiên, Chân Diệu nhìn một cái, rồi thản nhiên nói: “Là bã thuốc … thì phải.”



Nàng lờ mờ nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng ngay trước mặt tổ mẫu và mẫu thân, không muốn để cho họ lo lắng. Vẫn nên chờ mọi người giải tán, mới điều tra kỹ càng thêm.



Lý thị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.



“Đại nãi nãi, dược liệu điều dưỡng thân thể cho ngài, đều do nô tỳ dẫn theo mấy người Thanh Đại, Thanh Cáp đích thân chọn rồi sắc thành, chưa từng thấy những thứ này đâu, những thứ này hình như là lẫn vào.”


Lão phu nhân Kiến An Bá chào hỏi với lão phu nhân Trấn Quốc Công, rồi nói: “Thái y, làm phiền ngài xem một chút, đây là cái gì.”



Bạch Thược dâng những hạt nhỏ thu gom được kia lên cho thái y xem.



Trên cái khăn trắng như tuyết là một số hạt rất nhỏ, còn hơi ướt át, hiện lên màu xanh sẫm.



Thái y được mời tới là thường xuyên vào cung, mà trong cung trừ một vị thiên tử, chủ tử thì đều là nữ nhân, nói cách khác, thái y thường vào cung, cơ hồ không có ai không tinh thông phụ khoa, thái y này hiển nhiên cũng không ngoại lệ.



Ông ta thấy những hạt nhỏ kia lại cảm thấy có chút quen mắt, thuần thục khều mấy viên lên ngửi thử, lại thả vào trong miệng nếm thử, sắc mặt thay đổi.



“Thái y có thể nhận ra, đây là cái gì?” Lão phu nhân Kiến An bá hỏi.



Những cong cong vòng vòng bên trong này, thái y thấy nhiều rồi, trên mặt không biến sắc, bình tĩnh nói: “Là Thư Tâm hoàn.”



Lão phu nhân Trấn Quốc Công nhất thời không nghĩ ra đây là dược hoàn gì, nhìn lão phu nhân Kiến An Bá.



“Đa tạ thái y rồi.” Lão phu nhân Kiến An Bá vừa nói như thế, liền có nha hoàn dẫn thái y lui xuống.



Chờ thái y vừa đi, lão phu nhân Trấn Quốc Công cuối cùng không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



Lão phu nhân Kiến An Bá đứng lên: “Lão tỷ tỷ, xin thứ cho ta vượt quá chức phận, vừa nãy nha hoàn này bưng bát thuốc tới cho Diệu Nhi, trong lúc vô tình đã làm vỡ, phát hiện cái này, lão bà tử nhìn giống như Thư Tâm hoàn, bèn truyền thái y tới đây, bây giờ xem ra, quả nhiên không lầm, kính xin lão tỷ tỷ làm chủ cho Diệu nha đầu.”



“Thư Tâm hoàn là thế nào?” Lão phu nhân Trấn Quốc Công vẫn chưa hiểu được.



Lão phu nhân Kiến An bá chợt hiểu ra.



Lão phu nhân Trấn Quốc Công năm xưa theo lão Quốc Công đông chính tây chiến, sợ rằng đối với một số thứ phụ nhân trong kinh dùng không hiểu rõ lắm, bà dứt khoát nói thẳng: “Thư Tâm hoàn này đã từng là thuốc cấm, vốn là giảm bớt chứng bệnh đau bụng kinh của phụ nhân, nhưng lại có một tác hại cực lớn, nữ tử vừa sinh không lâu nếu là uống phải, rất dễ rong huyết mà chết!”



Sắc mặt lão phu nhân Trấn Quốc Công lập tức thay đổi.



“Lão phu nhân, Diệu Nhi bản tính thuần phác, không hiểu những thứ cong cong vòng vòng này lắm, hôm nay nếu đã gặp phải, người làm mẹ là cháu đây đành mặt dày cầu ngài làm chủ cho con bé.” Ôn thị có chút kích động nói.



Lý thị thấy thế, dưới sự có tật giật mình vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, lão phu nhân, ngài cần phải làm chủ thay Diệu Nhi, bắt được người hại nàng kia!”



Thanh Đại đứng ở góc không người chú ý, điệu thấp phảng phất như không tồn tại, ngón tay bỗng nhiên nhẹ nhàng bắn một cái.



Bởi vì lão phu nhân Trấn Quốc Công đi vào, người trong phòng đều đang đứng, Lý thị lòng đầy căm phẫn nói, ống tay áo lắc một cái như vậy, liền thấy một vật từ trong rơi ra ngoài, bồng bềnh đung đưa rơi xuống, không biết làm sao tới một cơn gió, vừa lúc rơi xuống trên mu bàn chân của lão phu nhân Trấn Quốc Công.



Lão phu nhân Trấn Quốc Công cúi người nhặt lên: “Đây là cái gì?”



Nhất thời mặt Lý thị như màu đất.