Trời Sinh Một Đôi
Chương 67 : Đào mệnh (Chạy trốn để thoát chết)
Ngày đăng: 14:02 30/04/20
Quận chúa Sơ Hà mở vò rượu, hương rượu nồng nàn truyền ra.
Chân Diệu và Triệu Phi Thúy không tự chủ hít sâu một hơi.
Quận chúa Sơ Hà chạy vào phòng, lát sau mang ra ba cái chén bạch ngọc.
Triệu Phi Thúy không chút kinh ngạc, cười nói: “Sơ Hà, cái này đã để bao lâu rồi, ngươi đã rửa sạch chưa?”
Quận chúa Sơ Hà lườm nàng ta một cái: “Chỗ này mỗi ngày đều có người dọn dẹp.”
Vừa nói vừa đặt khay lên bàn đá, rót rượu vào.
Chân Diệu lúc này mới phát hiện rượu này cư nhiên lại có màu đỏ thẫm, nhìn rất đậm đặc, tỏa ra mùi thơm mê người.
“Nếm thử đi.” Cũng không biết có phải Quận chúa Sơ Hà muốn phân cao thấp với Chân Diệu không mà nàng đưa chén rượu cho Chân Diệu trước tiên, còn chờ động tác của nàng (Chân Diệu).
Chân Diệu nhận lấy chén rượu, đầu tiên là khẽ lắc dung dịch rượu đậm đặc, sau đó mới đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.
Vào miệng, hương rượu thuần khiết, thanh sảng, còn mang theo hương mơ nhàn nhạt.
“Là cho mơ vào sao?” Chân Diệu nhìn Quận chúa Sơ Hà thật lòng khen: “Rất ngon.”
“Thật?” Quận chúa Sơ Hà nhướn mi vui vẻ, lại nhớ tới đây là người trước giờ nhìn không thuận mắt, thu lại nụ cười, vẻ mặt không tự nhiên nói: “So với thịt nướng của ngươi thì thế nào?”
Quận chúa náy, thật là có tính tình tranh cường háo thắng.
“Đều rất ngon, nếu rượu mơ phối với thịt nướng vậy thì càng tốt hơn.” Chân Diệu cười híp mắt nói.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Chân Diệu, Quận chúa Sơ Hà theo bản năng cau mày, có thể tưởng tượng ra mùi vị thịt nướng tuyệt vời, không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, không tự nhiên hừ lạnh một tiếng: “Được, chúng ta ở đây ăn thịt nướng, uống rượu mơ, Phi Thúy, ngươi tới bình phán, xem xem thịt nướng của nàng ta ngon hay rượu của ta ngon.”
“Không thành vấn đề.” Triệu Phi Thúy rất nhanh đáp ứng, bộ dáng vội vã.
Chân Diệu âm thầm liếc mắt một cái, cái này có thể so sánh sao?
“Nhanh một chút.” Quận chúa Sơ Hà một tay ôm vò rượu, một tay kéo Chân Diệu.
“Quận chúa, để ta tự đi…..”
Ba người lôi lôi kéo kéo đi một lát, Chân Diệu đột nhiên dừng bước.
“Ai nha, ngươi làm gì thế?” Quận chúa Sơ Hà thiếu chút nữa đụng vào Chân Diệu, vội vàng dừng bước, bất mãn nói.
“Đúng vậy. Thật lỗ mãng!” Triệu Phi Thúy trừng Chân Diệu một cái.
Chẳng biết tại sao nàng cảm thấy Quận chúa Sơ Hà đối với Chân Diệu khác với lúc trước, loại thay đổi này khiến cho nàng bản năng thấy không thoải mái.
Ba người đang muốn lặng lẽ rút lui, chợt thấy một bóng đen bay tới, dĩ nhiên lại là một cái đầu người hai mắt trợn trừng, thất khiếu đổ máu.
“Aaaa…”
Triệu Phi Thúy không khống chế được, thét chói tai.
Mà Quận chúa Sơ Hà còn đang đưa tay giữ chặt miệng.
Chân Diệu cũng bị dọa sợ, trong nháy mắt ngây ra, vẻ mặt ngốc trệ nhìn cái đầu người đang lăn dưới chân.
Một khắc kia nàng hận không thể thét lên chói tai, nhưng cổ họng hết lần này đến lần khác lại như có bông chẹn lại, nửa điểm âm thanh cũng không phát ra được.
Bên kia, một người áo đen, ánh mắt lạnh như băng, nhìn thoáng qua chỗ ba người ẩn thân.
Nguy rồi, bị phát hiện rồi!
Chân Diệu đột nhiên hoàn hồn, đẩy hai người còn đang xụi lơ một cái: “Mau, đi mau!”
Quận chúa Sơ Hà chống hai tay muốn đứng lên.
Triệu Phi Thúy như bị rút xương, mềm nhũn ngã xuống: “Vô, vô dụng thôi, hắn thấy được, hắn thấy được…..”
Bốp một tiếng, Chân Diệu tát Triệu Phi Thúy một bạt tai, vừa đánh vừa lạnh lùng nói: “Hắn thấy được nhưng hiện tại hắn không quay đầu giết chúng ta, làm sao, ngươi muốn ở chỗ này chờ hắn?”
Nói xong không để ý đến nàng, đưa tay về phía Quận chúa Sơ Hà.
Quận chúa Sơ Hà run rẩy cầm lấy bàn tay sớm đã lạnh băng của Chân Diệu, dùng sức đứng lên.
Triệu Phi Thúy há miệng: “Mang theo ta với…..”
Hai người một trái một phải đỡ Triệu Phi Thúy dậy.
“Các ngươi theo ta.”
Quận chúa Sơ Hà đi trước, ba người dìu đỡ nhau bước thấp bước cao chạy trốn vào sâu bụi hoa.
“Sơ… Sơ Hà chúng ta trốn ở chỗ nào?” Vẻ mặt Triệu Phi Thúy dại ra, rõ ràng là bộ dáng bị kích thích muốn hỏng mất.
“Ngươi còn nhớ khi chúng ta còn bé chơi trốn tìm, không cẩn thận rơi vào cái giếng bỏ hoang kia? Chúng ta đến đó.” Quận chúa Sơ Hà nhất thời khẩn trương, đột nhiên quên đường.
“Bên kia.” Triệu Phi Thúy run run duỗi ngón tay.
Ba người chạy như điên về phía Triệu Phi Thúy chỉ, không biết người nào đột nhiên hẫng một bước, nhất thời cùng nhau ngã nhào.