Trời Sinh Một Đôi

Chương 77 : Liên hoàn

Ngày đăng: 14:02 30/04/20


” Phủ Kiến An Bá này mở rộng của chính, là có chuyện gả cưới gì sao?”



“A, ta nghe nói nhà họ gần đây có vị cô nương xuất giá, chẳng lẽ là hôm nay à? Nhưng không thấy giăng đèn kết hoa, nhìn không giống nha.”



“Ơ, cả chuyện cô nương nhà họ lấy chồng mà ngươi cũng biết à?”



“Đúng vậy, khuê nữ của nhà Nhị cẩu tử hàng xóm cạnh nhà ta làm người hầu ở Bá phủ, nói là có vị cô nương muốn xuất giá, tỷ muội của nàng còn đánh rất nhiều trâm bạc nhẫn bạc khen thưởng nhóm tiểu nha đầu trong viện, khiến nàng hâm mộ vô cùng, về nhà nhắc nhiều lần lắm. Ta thấy chắc chắc là lý do đó.”



Người tụ tập lại nghe bát quái ngày càng nhiều, có một người nhỏ giọng, thần thần bí bí nói: “Ta nói cho các ngươi biết nhé, chuyện hôm nay cũng không phải tầm thường đâu.”



“Hả? Không tầm thường thế nào?”



“Các ngươi tới muộn nên không thấy, trước đó không lâu Bá phủ có một cỗ xe ngựa tám bánh hai ngựa đi ra. Các ngươi đoán xem chở ai?”



“Đừng có thừa nước đục thả câu nữa, tranh thủ nói nhanh đi.”



“Là Tứ cô nương của Bá phủ, nói Quý Phi nương nương trong cung gọi nàng.”



“Ơ, được quý nhân Thiên gia triệu kiến, khó trách! Nhưng cũng không đúng, vị cô nương kia của Bá phủ ngồi xe ngựa như vậy không hợp quy củ nha.”



Người nọ lại càng giảm nhỏ giọng, nhưng người nghe càng nhiều hơn.



“Các ngươi có chỗ không biết, vị cô nương kia, đã bệnh đến mức hít vào thì nhiều thở ra thì ít rồi đấy.”



Mọi người ồ lên.



“Không thể có chuyện này được, bệnh ra thế mà có thể vào cung?”



“Suỵt ——” người nọ vươn một ngón tay ra thổi thổi, chỉ chỉ phía trên, “Nói là bề trên lên tiếng, Chân Tứ cô nương cho dù có bò cũng phải bò vào cung. Đây đềi là lời nói rơi đầu, các ngươi ngàn vạn đừng nói lung tung đấy.”



“Phải, phải” rất nhiều người gật đầu.



Có số ít người chất vấn nói: “Không đúng, sao ngươi có thể biết chuyện như thế được?”



Người nọ cười cười: “Bệnh của Chân Tứ cô nương, mời không biết bao nhiêu danh y kinh thành hội tụ trong phủ, ta là dược đồng của một vị đại phu. Lúc ấy nhìn tận mắt đấy nhé.”



Lúc này mọi người đều tin tưởng không hề nghi ngờ, không ai từng nghĩ, một dược đồng làm sao gặp được người trong cung đến.



Con người đều sẵn sàng tin tưởng những gì mình muốn tin.



Đám người tụ tập cùng một chỗ bàn tán rối rít, người kia không biết đã lẳng lặng rời đi từ lúc nào.


Lúc này, dù sao cũng phải có một Ngự sử uống trà ở đó mới đúng.



Chờ xe ngựa khuất bóng, đám người lập tức rối rít bàn tán.



Mặc dù bọn họ không nghe rõ quý nhân trong hai chiếc xe nói gì cho lắm, nhưng loại xung đột này vốn là đã dấy lên lòng hiếu kỳ của mọi người. Huống chi mở miệng cuối cùng lại là vị công công kia, một khi chuyện có liên quan đến thiên gia, lại càng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.



Người hỏi thăm dần nhiều lên, đã có người trùng hợp hỏi được người biết rõ nội tình.



“Cái gì, ngươi nói trong xe ngựa kia là Tứ cô nương Phủ Kiến An Bá, đã bệnh sắp chết rồi còn phải tiến cung gặp Quý Phi nương nương?”



“Không thể có chuyện này được, dù là thiên gia, cũng phải chú trọng tình người. Chân Tứ cô nương bệnh thành như vậy mà không xin phép sao?”



“Sao mà không xin chứ? Nhưng phía trên ra lệnh, muốn cô nương kia có bò cũng phải bò đến.”



“Chậc chậc, thế cũng quá ——”



“Chưa hết đâu, ta còn nghe nói, công công truyền lời kia bởi vì người ta cầu tình , trực tiếp đánh nha hoàn thiếp thân của Lão phu nhân đến mức hủy dung. Ôi, đáng thương một tiểu nương tử như hoa như ngọc a.”



Lỗ ngự sử cùng Thạch Ngự Sử nhìn nhau một cái.



Thạch Ngự Sử không nói hai lời, quay đầu bước đi.



Lỗ ngự sử kéo ống tay áo Thạch Ngự Sử lại, cười híp mắt hỏi: “Thạch lão đệ, đi đâu vậy?”



“Uống nhiều trà quá, đi nhà vệ sinh.” Thạch Ngự Sử cứng rắn nói.



“Hắc hắc, đi cùng đi.”



Thạch Ngự Sử trợn mắt nhìn Lỗ ngự sử hồi lâu, vẫn thấy bộ dáng cười híp mắt kia, nhấp môi, phun ra hai chữ: “Liên hợp.”



Lỗ ngự sử cười đến vô cùng rực rỡ: “Thành.”



Tốt quá, rốt cuộc lão tử không cần ngày ngày rỗi rãnh nói chuyện phiếm đánh rắm rồi. Suy nghĩ sắp xếp từ ngữ kể lại hùng hồn một chút, một đầu đụng chết nhân sinh trên Kim Loan Điện, phải tuyệt vời bao nhiêu a!



Hai vị Ngự sử cước bộ vội vã, đi điều tra tình huống.



“Diệu Nhi, con nhất định phải chịu đựng đấy.” Ôn thị lau lau khóe miệng cho Chân Diệu.



“Ôn thị, con bình tĩnh cho ta, trong miệng Tứ nha đầu có ngậm miếng sâm trăm năm, nhất định con bé có thể chịu đựng .”



Xe ngựa ngừng lại, giọng thái giám truyền lời truyền đến: “Lão phu nhân, đến đây cũng không thể ngồi xe nữa, đổi sang kiệu thôi.”