Trời Sinh Một Đôi
Chương 85 : Bị gài
Ngày đăng: 14:02 30/04/20
Nhiều người mới vui. . . . . .
Chân Diệu lặng lẽ nhếch miệng.
Trên mặt nàng có viết chữ ngốc hay sao mà đi tin Công chúa Phương Nhu biết mẹ ruột của mình bị giáng từ Quý Phi xuống làm Chiêu Nghi lại có tâm tư cùng đi chèo chuyền du ngoạn với mình chứ?
“Không dám quấy rầy nhã hứng của Công chúa. Dân nữ ra ngoài cũng đã được một lúc, cần phải trở về rồi.”
Khuôn mặt Công chúa Phương Nhu lập tức lạnh xuống: “Sao? Chân Tứ, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn ốm à?”
“Nhờ Thiên gia*(ý nói là Hoàng thượng) ưu ái nên bệnh của dân nữ đã khỏi rồi.”
Công chúa Phương Nhu tiến lên một bước: “Nếu ngươi không ốm, vậy sao Bản Công chúa muốn mời ngươi cùng du hồ mà ngươi vẫn không đồng ý? Chẳng lẽ —— ngươi xem thường Bản Công chúa?”
“Dân nữ không dám!” Chân Diệu mím mím môi.
“Như vậy thì là Chân Tứ cô nương quá phách lối, Bản Công chúa mời không nổi ngươi?” Nàng thỏa mãn nhìn sắc mặt khó xử của Chân Diệu, nhìn về phía Thái Tử Phi, “Hoàng tẩu, lần này tẩu cũng ở đây, muội không có bắt nạt nàng ta nha. Nếu đến lúc đó lại bắt đầu ầm ĩ thì tẩu phải làm chứng cho muội đấy. Còn cả Sơ Hà tỷ nữa, tỷ cũng thế.”
Quận chúa Sơ Hà từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng bỗng nhíu mày: “Thêm hai người nữa lên thuyền nhỏ này cũng hơi chật rồi. Theo ta thấy, hai người chúng ta cộng thêm Hoàng tẩu là vừa đủ.”
Nàng không quá gần gũi vị đường muội Công chúa này, nhưng hết lần này tới lần khác mẫu thân lại nói cái gì mà hiện tại mẹ con Tưởng Quý Phi sống không như ý, dệt hoa trên gấm thì dễ, mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Lúc này đến bày tỏ tấm lòng với họ, thì chắc chắn các nàng sẽ ghi nhớ phần nhân tình này trong lòng.
Kết quả, Công chúa Phương Nhu lại mượn cớ đến thăm nàng để ra ngoài du hồ.
Chẳng biết rốt cuộc chuyến du hồ này là có lòng hay vô ý đây?
“Sao thế được, con thuyền này cũng không nhỏ đâu. Hơn nữa chúng ta chèo thuyền cũng sẽ mệt, đúng lúc có Hoàng tẩu và Chân Tứ. Nếu chỉ có mình Hoàng tẩu chèo khiến Hoàng tẩu kiệt sức, đến lúc đó Thái Tử ca ca sẽ tìm chúng ta tính sổ mất. Hoàng tẩu, tẩu nói xem đúng không?”
Thái Tử Phi cười cười với Công chúa Phương Nhu, nhìn lướt qua Chân Diệu một cái, dùng giọng nói nhỏ gần như không nghe thấy hỏi: “Về lời vừa rồi…. Chân Tứ cô nương có nhớ đến thứ gì không?”
Mắt Chân Diệu cũng trợn tròn lên.
Đây quả thực là uy hiếp trắng trợn!
Nàng nhìn về phía Thái Tử Phi nhẹ nhàng lắc đầu.
Thái Tử Phi cười: “Hoàng muội nói rất đúng, bốn người vừa tốt, Chân Tứ cô nương cảm thấy thế nào?”
Chân Diệu không thể làm gì khác ngoài gật đầu.
Lần trước khiến Tưởng Quý Phi thảm như vậy, nhưng khi đó Bá phủ chiếm đủ tình đủ lý. Còn nếu bây giờ nàng vẫn cự tuyệt Thái Tử Phi và Công chúa thì cũng là không biết đối nhân xử thế.
Ánh mắt Công chúa Phương Nhu sáng lên, đột nhiên bổ nhào về phía trước rồi quỳ xuống: “Hoàng tổ mẫu. Ngài về rồi!”
Thật ra thì kể từ khi La Thiên Trình mời Trương viện phán từ núi Ngũ Đức về, Thái Hậu cũng đã lên đường, chỉ là phượng giá của Thái Hậu đi chậm nên hôm qua mới đến.
Thái Hậu lại mệt, bèn miễn mọi người thỉnh an hai ngày.
Công chúa Phương Nhu trông thấy Thái Hậu, trong mắt lập tức hiện lên sự vui vẻ ngoài ý muốn.
“Sơ Hà thế nào rồi?” Thái Hậu kéo Công chúa Phương Nhu lên. Nhìn về phía cung nhân đang đỡ Quận chúa Sơ Hà: “Ngẩn người ở đó làm gì, còn không an trí tốt cho Quận chúa Sơ Hà rồi truyền thái y!”
Lại liếc mắt nhìn Lục Hoàng tử toàn thân ướt đẫm, quần áo màu đen dán chặt trên người làm lộ rõ dáng người cao ngất, khẽ nhíu mày: “Lục lang nhanh đi thay quần áo đi.”
Lục Hoàng tử tự tiếu phi tiếu, ánh mắt nhanh như gió đảo qua đám cung nữ đang đỏ mặt xấu hổ, sau đó hành lễ với Thái Hậu: “Vậy chờ cháu thu dọn thỏa đáng lại đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
Chờ sau khi Lục Hoàng tử cũng rời đi, lúc này Thái Hậu mới nhìn về phía Thái Tử Phi: “Thư Nhã, cháu nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Cháu dâu ——” Thái Tử Phi há miệng, có chút khó xử.
Công chúa Phương Nhu trách móc nói: “Hoàng tổ mẫu, chúng cháu thấy thời tiết tốt nên cùng nhau du hồ, kết quả cháu gái không đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống nước. Sơ Hà tỷ chạy tới đỡ cháu, Chân Tứ cô nương cũng đưa tay ra đỡ cháu, đại khái là hai người quá bối rối, Chân Tứ cô nương không cẩn thận đã đẩy Sơ Hà tỷ xuống!”
Trông thấy ánh mắt Thái Hậu nhanh chóng lạnh xuống, Công chúa Phương Nhu cười lạnh trong lòng.
Mặc dù chuyện không diễn biến như kế hoạch nguyên bản của nàng, nhưng mặc kệ là Chân Tứ cố ý cũng được, mà vô ý cũng được, chỉ cần Thái Hậu tin sự thật là nàng ta đẩy Quận chúa Sơ Hà xuống, nàng ta cũng đừng nghĩ được yên thân!
Lúc ấy hỗn loạn như vậy, kể cả Quận chúa Sơ Hà sợ rằng cũng không rõ bản thân mình vì sao lại ngã nha?
Cho dù nàng có lòng nghi ngờ, nhưng chẳng lẽ lại không đứng về phía đường muội này mà đứng về phía người ngoài sao?
Trong lòng Công chúa Phương Nhu chắc chắc mình sẽ không bị vạch trần, vẻ mặt lại càng bi thương: “Hoàng tổ mẫu, do cháu không tốt làm hại Sơ Hà tỷ rơi xuống nước, ngài phạt cháu đi.”
Nhìn Công chúa Phương Nhu vô cùng tự nhiên nói ra lời này, trong lòng Chân Diệu phát lạnh.
Đây là một tiểu cô nương chỉ mới mười tuổi sao!
Nghĩ tới Quận chúa Sơ Hà rơi xuống nước, Chân Diệu quỷ dị nghĩ đến một lời kịch kinh điển.
“Ta đoán đúng mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục này. . . . . .”
Cho nên nàng bị gài rồi a!