Trời Sinh Một Đôi

Chương 86 : Xoay chuyển

Ngày đăng: 14:02 30/04/20


Ánh mắt Thái Hậu rơi lên người Chân Tứ, thấy quần áo nàng lỏng lẻo, cả người lộ ra vẻ vô cùng yếu ớt, tay còn đang nắm lấy cái đai lưng ẩm ướt nhăn nhúm, bà lại càng cảm thấy không thích.



“Ngươi chính là Chân Tứ phủ Kiến An Bá?”



“Chính là dân nữ ạ.”



“Không phải ngươi bị ốm sao, đang yên đang lành sao lại ra ngoài du hồ?”



Chân Diệu thở dài trong đáy lòng.



Nàng hoàn toàn gặp họa trời giáng nha, chỉ đi thông khí trong đình viện của Thái Phi, lại gặp phải Thái Tử Phi đang đến thăm hỏi, sau đó đã bị ép kéo tới ngự hoa viên.



Nghĩ tới đây trong lòng lại ảo não. Nàng quá sơ suất, thân phận mình thấp kém, không cách nào cự tuyệt lời mời của Thái Tử Phi, nếu thành thành thật thật ở trong phòng, có Thái Phi ở đấy cản giúp mình một chút, chắc hẳn Thái Tử Phi cũng sẽ không bác bỏ thể diện của Thái Phi.



Việc đã đến nước này, ảo não cũng vô dụng, Chân Diệu quy củ dập đầu, giọng nói êm dịu nhưng kiên định: “Là dân nữ suy nghĩ không chu toàn. Có điều Quận chúa Sơ Hà rơi xuống nước, có thể Công chúa quá hoảng loạn mà nhìn nhầm rồi ạ. Dân nữ tuyệt đối chưa từng lỡ tay đẩy Quận chúa Sơ Hà rơi xuống nước.”



“Cái gì, ý của ngươi là Bản Công chúa vu oan cho ngươi?”



Chân Diệu lộ vẻ tương đối trầm ổn, giọng nói bình tĩnh thong dong, lại khiến cho người ta nảy sinh cảm giác tin tưởng: “Dân nữ không có ý này, có lẽ Công chúa nhìn lầm rồi.”



Công chúa Phương Nhu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thái Tử Phi: “Hoàng tẩu, tẩu nói đi?”



Thái Tử Phi nhìn về phía Thái Hậu.



Thái Hậu đánh giá Chân Diệu, bỗng nói: “Chân Tứ cô nương là cháu gái ruột của Chân Thái Phi à?”



“Phải ạ” Chân Diệu quỳ thẳng người .



Thái Hậu cười cười: “Thảo nào lại có phần tinh thần trầm ổn này.”



Chân Diệu cúi đầu không nói.



“Thư Nhã, cháu nói đi, lúc ấy là Chân Tứ cô nương không cẩn thận đụng vào Sơ Hà?” Thái Hậu nhìn về phía Thái Tử Phi.



Thái Tử Phi hành một lễ: “Thái Hậu, lúc ấy chuyện phát sinh quá đột ngột, cháu dâu ở đầu thuyền, các muội muội ở đuôi thuyền, cháu cũng không thấy rõ. Có điều đúng là ba người các muội ấy đứng cùng một chỗ .”



Lời này của Thái Tử Phi thật sự rất chặt chẽ, nhưng mơ hồ chỉ mũi nhọn về phía Chân Diệu.



Nếu Quận chúa Sơ Hà tỉnh lại còn nhớ rõ ràng, vậy nàng cũng không tính là nói bừa, còn nếu bản thân Quận chúa Sơ Hà cũng mơ hồ, thế thì ——


Nghe Công chúa Phương Nhu nhắc tới chuyện thôn trang Minh Hinh, còn nhắc tới Chân Diệu. Môi Quận chúa Sơ Hà giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì.



“Sơ Hà tỷ, tỷ còn nhớ lúc ấy sao lại rơi xuống nước không?” Công chúa Phương Nhu nói xong quét qua Chân Diệu một cái, “Khi đó hoang mang rối loạn, hình như muội thấy Chân Tứ không cẩn thận đụng phải tỷ.”



Quận chúa Sơ Hà chớp chớp mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút nói: “À, hình như có người đụng ta một cái. Có điều lúc đó ta thấy rõ ràng hai tay Chân Tứ đều vịn lấy muội, giữa ta và nàng còn có muội cách ở giữa. A, lúc đó đụng phải ta có thể là Phương Nhu muội nha!”



“Cái gì!” Công chúa Phương Nhu quả thực không thể tin vào tai mình.



Nàng nghĩ Quận chúa Sơ Hà sẽ mượn cơ hội này làm Chân Diệu mất mặt, tệ nhất cũng sẽ nói không thấy rõ như Thái Tử Phi.



Nhưng nàng… nàng ấy lại còn nói là mình đụng!



Mấu chốt là, nàng căn bản không có đụng!



Công chúa Phương Nhu cảm thấy vô cùng uất ức thốt lên: “Sao thế được, lúc ấy hai tay Chân Tứ ôm lấy muội, hai tay muội cũng không thể nhúc nhích mà!”



Lời này vừa dứt, trong phòng trở nên tĩnh lặng.



Công chúa Phương Nhu đột nhiên kịp phản ứng, cắn môi nhìn về phía Thái Hậu.



Quận chúa Sơ Hà xoa xoa trán nói: “Lúc ấy quá hoảng loạn, con thuyền lại quá lắc lư, thật sự ta không chú ý nhiều lắm, có thể là do bản thân không cẩn thận nên ngã. Phương Nhu, muội đừng giận ta nha.”



Công chúa Phương Nhu âm thầm hít vào một hơi, cố kéo khóe miệng cười cười: “Sao lại thế được chứ, lúc ấy đúng là quá kinh hoảng, muội cũng không thấy rõ, còn tưởng rằng Chân Tứ không cẩn thận đụng tỷ, thì ra cũng là hiểu lầm.”



“Đúng nha, cũng may nhờ Chân Tứ đỡ muội muội, nếu không Lục hoàng huynh tới cứu người, sợ rằng phải khó xử xem nên cứu ai trước rồi.” Quận chúa Sơ Hà rất tự nhiên nói.



Rốt cuộc Thái Hậu mở miệng: “Mấy đứa nha đầu các cháu thật là ẩu tả, du hồ cũng gây rắc rối. Phương Nhu, xem ra cháu phải cảm ơn Chân Tứ cô nương nhiều đấy.”



Công chúa Phương Nhu tức muốn bùng nổ rồi. Nhưng thấy bộ dáng thản nhiên của Quận chúa Sơ Hà cũng không giống cố ý gây ra.



Hơn nữa, nàng ấy không có lý do gì để giúp Chân Diệu a!



Công chúa Phương Nhu trăm mối không cách giải, lại buồn bực gần chết nói cảm ơn với Chân Diệu.



“Không dám nhận. Công chúa và Quận chúa không sao là tốt rồi.” Chân Diệu khắc chế xúc động muốn cười của bản thân.



Thì ra là Quận chúa thật yêu mến nàng nha. . . . . .



“Bẩm Thái Hậu, Chân Thái Phi đã tới.”