[Dịch]Trời Sinh Một Đôi
Chương 75 : Một cái nhìn kia
Ngày đăng: 01:52 07/09/19
Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
“Thần. . . . . . Thần biểu ca, huynh hộc máu, huynh cũng sắp chết phải không?” Hàm ca nhi sửng sốt một chút, bị dọa phát khóc.
Bản thân Tưởng Thần cũng kinh hãi, tâm tư trực tiếp lộ ra trước mặt người khác, chỉ sợ dù chỉ là trẻ con, cũng đủ khiến xấu hổ luống cuống.
Thiếu niên chưa từng trải qua tình huống này có chút bối rối, dùng tay áo lau vết máu ở khóe miệng, miễn cưỡng cười cười với Hàm ca nhi: “Hàm ca nhi, huynh không sao đâu.”
“Nhưng mà… nhưng mà huynh hộc máu kìa. Đệ phải đi nói cho mẹ biết. Không phải mẹ muốn tìm rất nhiều đại phu tới ư? Đúng lúc chia một người cho Thần biểu ca.”
Hàm ca nhi nói xong muốn chạy ra ngoài.
Tưởng Thần ngượng đến đỏ bừng mặt, giữ lấy Hàm ca nhi nói: “Hàm ca nhi, huynh thật sự không sao! Sở dĩ hộc máu nguyên nhân là vì. . . . . . là vì trước đó vài ngày trúng độc rắn, thân thể còn hơi suy yếu. Giờ phun được máu tụ ra, ngược lại chuyện tốt.”
“Thật hả?” Hàm ca nhi không hiểu mở to hai mắt nhìn.
Bé không hiểu sao hộc máu lại là chuyện tốt được nhỉ.
“Thật mà.” Tưởng Thần cố gắng khôi phục trấn định, dỗ dành nói, “Cho nên Hàm ca nhi ngàn vạn không nên nói chuyện này cho mẫu thân đệ biết nhé. Tổ phụ và Tứ tỷ tỷ đệ đều bệnh, nếu huynh lại thêm phiền thì mẹ đệ phải mệt chết rồi.”
“Thật không nói cho mẹ đệ biết sao?” Hàm ca nhi vẫn còn có chút chần chờ.
“Thật sự không thể nói, Hàm ca nhi đồng ý với huynh, không nói chuyện này cho bất cứ ai được không? Nếu không sẽ khiến cho người khác lo lắng, trong lòng biểu ca sẽ bất an, mà trong lòng bất an, nói không chừng lại hộc máu nữa mất.” Tưởng Thần hòa nhã dụ dỗ Hàm ca nhi.
Hàm ca nhi cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, vậy Thần biểu ca huynh phải đồng ý với Hàm ca nhi, ngàn vạn lần không được chết nha.”
“Dĩ nhiên rồi.” Tưởng Thần cười nhè nhẹ, vết máu ở khóe miệng nổi bật lên nụ cười vô cùng thê lương này.
Chờ Hàm ca nhi tỉnh tỉnh hiểu hiểu đi rồi mới thu nụ cười, cả người hư thoát tựa vào khung cửa.
Đang yên lành, sao nàng lại bệnh nặng như thế?
Hôm đó, nàng còn chưa làm ngó sen chiên giòn và bánh sơn tra cho hắn ăn mà.
Trong nháy mắt, đại phu thế nhưng lại nói ra câu không thể làm gì!
Hắn không phải đứa trẻ choai choai như Hàm ca nhi, đương nhiên hắn hiểu lời này có nghĩa gì.
Thế nhưng —— ngay cả tư cách để buồn hắn cũng không có, ngay cả bộ dáng đau lòng cũng không được để người khác trông thấy!
Tưởng Thần nhìn vết máu nhàn nhạt trên ống tay áo, cười tự giễu.
Hắn mới không thích biểu muội đã đính hôn đâu.
Hắn thích. . . . . . chỉ là biểu muội thôi.
Nhưng bất luận nàng đính hôn hay chưa, hắn đều không cẩn thận mà thích nàng rồi, làm sao bây giờ?
Tưởng Thần vẫn không nhịn được, nhấc chân đi đến chỗ Lão Bá gia tĩnh dưỡng ở Ninh Thọ Đường.
Đi đến cửa, Tưởng Thần hít sâu một hơi, thầm nhắc bản thân nhất định không được lộ ra thần sắc khác thường.
Thành danh từ nhỏ, đỗ tú tài năm mười ba tuổi, hắn vẫn luôn sống trong sự kỳ vọng của mọi người trong tộc, trong sự tán tưởng của thế nhân, nhưng thật ra ngay từ đầu hắn không quan tâm những ánh mắt và đánh giá đó.
Hắn vẫn luôn giữ lấy hình tượng mọi người chờ mong mà bước tới, nhưng chỉ vì như thế sẽ bớt được chút tâm, chút sức mà thôi.
Hắn không sợ ánh mắt khác thường của thế nhân, nhưng hắn sợ những ánh mắt kia đổ dồn lên người mà hắn quan tâm, mang đến sự phiền toái không cần thiết cho nàng.
Chân Hoán đang xoa bóp cho Lão Bá gia, thấy Tưởng Thần đứng ở cửa thì có chút kinh ngạc: “Thần biểu đệ, sao đệ lại tới đây?”
Lần ám sát này, Lão Bá gia bị thương không nhẹ, hiện vẫn còn mê man, hôm nay trời nóng, lúc nào cũng có người túc trực hầu hạ, việc xoa bóp trở mình cho ông lại càng không thể thiếu.
Tưởng Thần tuy là thân thích, nhưng ở tại Phủ Kiến An Bá đã lâu, đối với lần này không thể không quan tâm hỏi han, trước đó hắn vừa hầu hạ cùng Chân Hoán, mới rời đi không lâu mà thôi.
Lúc này Chân Hoán vừa hỏi.
“Hoán biểu ca, đệ nghe Hàm ca nhi nói, Tứ biểu muội bệnh rất nặng .” Tưởng Thần đã mở miệng, giọng có phần khàn khàn.
Chân Hoán lại không chú ý, sắc mặt không được tốt nói: “Đúng vậy, xế chiều hôm qua Tứ muội đột nhiên phát bệnh thương hàn, bệnh tình nặng khiến cho mọi người không kịp trở tay. Cũng không biết rốt cuộc hôm nay lại mời Vương đại phu tới xem bệnh thế nào rồi.”
Tưởng Thần âm thầm hít vào, mới khống chế được tâm tình của mình, biểu hiện ra sự quan tâm vừa phải: “Đệ nghe Hàm ca nhi nói, sau khi đại phu trị liệu, nói với mọi người là ông ấy bất lực ——”
“Cái gì!” Khăn vải trong tay Chân Hoán rơi xuống, cả người đều sững ra.
Tưởng Thần không nói tiếp.
Hắn sợ bản thân mở miệng sẽ không khống chế được sự lo lắng kia.
Chân Hoán phục hồi lại tinh thần: “Tại sao có thể như vậy? Tứ muội trẻ tuổi, vẫn luôn khỏe mạnh, đại phu chắc chắn nhìn lầm rồi!”
Cho đến lúc này Chân Hoán mới chợt phát hiện, tiểu nha đầu mà hắn vẫn luôn lãnh đạm xa cách, luôn dùng ánh mắt dò xét để đánh giá kia chính là muội muội ruột thịt của hắn.
Huyết thống của bọn họ là thứ không thể chối bỏ.
Nếu không tại sao khi nghe tin tức này, trong lòng hắn lại âm ỉ đau đớn và hối hận chứ?
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, thiếu nữ quay đầu, mím môi cười một tiếng: “Đại ca, muội thấy trong mắt huynh có thứ gì đó.”
“Thứ gì?” Hắn hỏi.
Đôi mắt của thiếu nữ vừa to vừa sáng lóng lánh, điềm điềm đạm đạm nói: “Trong mắt đại ca, có thành kiến!”
Chân Hoán thu hồi ký ức, bỗng nhiên đứng dậy: “Đi, chúng ta đi thăm Tứ muội một chút.”
Nói xong dặn dò nha đầu hầu hạ ở một bên: “Lát nữa Thế tử sẽ đến đây, trước khi ngài đến, ngươi cẩn thận hầu hạ Lão Bá gia.”
“Vâng, thưa đại gia.”
“Thần biểu đệ, chúng ta đi.”
“Hạo ca nhi, Ngôn ca nhi, sao các cháu lại đến đây?” Lão phu nhân chán nản ngồi trên ghế Quý Phi, cả người như già đi mấy tuổi.
Dưới tay bà là Ôn thị, khóc đến mắt đỏ bừng, Chân Nghiên đứng ở phía sau, bộ dạng cũng vừa mới khóc.
Lại nhìn Tưởng thị, vẻ mặt bà ngưng trọng, mà Lý thị hôm qua đáng lý phải đến chỗ Lão Bá gia thăm nhưng không thấy lộ diện thì hiện tại đã có mặt, chỉ là thần sắc nhìn không ra buồn vui gì.
Tỷ muội Chân Băng Chân Ngọc đứng sau Lý thị, cúi đầu thật thấp, không khiến cho người ta chú ý chút nào.
Trong lòng Chân Hoán có chút không ổn, hỏi: “Tổ mẫu, cháu nghe nói bệnh của Tứ muội lại nặng hơn, bây giờ rốt cuộc là thế nào rồi ạ?”
Lão phu nhân thở dài, không có hơi sức trả lời.
Tưởng thị tiếp lời nói: “Đã mời tất cả đại phu có chút tiếng tăm ở các y quán trong kinh, xem bệnh của Diệu nha đầu, tranh luận không ngớt, cuối cùng không ai dám kết luận, chỉ lắc đầu. Diệu nha đầu nàng ——”
Nói tới đây nhìn Ôn thị một cái, không nói tiếp, ý trong lời nói của bà không cần nói ai cũng biết.
“Khụ khụ.” Trong căn phòng tĩnh mịch, truyền đến tiếng ho khan không kìm nén được củaTưởng Thần.
Tưởng thị không khỏi nhìn về phía Tưởng Thần, trong ánh mắt có chút lo lắng: “Ngôn ca nhi, sao lại ho? Chẳng lẽ cũng nhiễm phong hàn?”
Tưởng Thần rụt tay vào trong tay áo, cười nhè nhẹ với Tưởng thị: “Cô mẫu, cháu không sao, chỉ vì vừa rồi đi hơi vội, nên thở gấp.”
Chân Diệu hiện giờ không rõ sống chết. Tưởng thị có quan tâm cháu hơn nữa, cũng không tiện biểu lộ quá mức, bèn thu tầm mắt về.
“Tổ mẫu, cháu muốn vào thăm muội muội một chút.” Chân Hoán nói.
“Tình hình của Tứ muội cháu bây giờ cũng không tốt lắm. Cháu làm ca ca cũng đừng nhìn.” Lão phu nhân thở dài nói.
Bàn tay giấu trong tay áo của Tưởng Thần nắm chặt thành quyền.
Hắn vì không muốn rơi vào miệng lưỡi người khác mà đi theo Chân Hoán tới đây để cùng gặp nàng một lần, nếu Chân Hoán cũng không thể gặp, vậy hắn cũng không thể gặp nàng.
Chân Hoán hơi đỏ mắt: “Tổ mẫu, Tứ muội và cháu là huynh muội cùng một mẹ sinh ra mà.”
Nói tới đây, hắn dừng một lát, có phần khó khăn nói: “Dù sao, dù sao cũng nên để cháu gặp muội ấy một lần.”
Lời này vừa dứt, Ôn thị đột nhiên đau đớn khóc thành tiếng: “Lão phu nhân. Hạo ca nhi nói rất đúng, ngài để cho thằng bé gặp một lần đi.”
“Thôi, cháu đi đi.” Lão phu nhân khoát khoát tay.
Ngăn không cho huynh muội bọn họ gặp mặt cũng không phải vì cố kỵ nam nữ đại phòng. Nhưng dù sao lễ số gì đó cuối cùng không bù được một chữ tình, huống chi còn là huynh muội ruột thịt.
Chỉ vì nghĩ Tứ nha đầu là nữ nhi, hiện tại nghi dung không chỉnh, bị nam tử trông thấy, sau này e rằng phải xấu hổ.
Nhưng vừa nghĩ đến lúc này, Tứ nha đầu có tương lai hay không còn chưa biết được, nếu ngăn không cho huynh muội bọn họ gặp mặt, ngộ nhỡ xa cách vĩnh viễn ——
Lão phu nhân không dám nghĩ sâu nữa, liên tục khoát khoát tay với Chân Hoán, ý bảo hắn đi vào.
Tưởng Thần thấy thế, im lặng không lên tiếng đi theo sau Chân Hoán.
Chân Băng bỗng ngẩng đầu, nhìn động tác của Tưởng Thần muốn nói lại thôi.
Chân Ngọc nhíu mày, thầm nghĩ đại ca vào gặp Tứ tỷ là chuyện đương nhiên, sao Tưởng biểu ca cũng vào theo?
Hiện giờ Tứ tỷ đang bệnh nặng, nghi dung không chỉnh tề, bị Tưởng biểu ca trông thấy, vậy còn ra thể thống gì nữa.
Trưởng bối trong nhà đều bị thế tới hung hãn của căn bệnh Tứ tỷ làm cho có chút hồ đồ rồi, vậy mà lại không cản Tưởng biểu ca lại.
Chân Ngọc vừa muốn mở miệng nhắc nhở, lại bị Chân Băng kéo một cái.
Không giải thích được nhìn đi qua, Chân Băng chậm rãi lắc đầu với nàng.
“Tại sao?” Dù Chân Ngọc không có nói chuyện, nhưng ánh mắt cũng biểu lộ ra ý này.
Trong đôi mắt Chân Băng có phần đau thương, lại kèm theo sự thất vọng vô cớ, kéo tay Chân Ngọc qua, lặng lẽ viết vào lòng bàn tay nàng: “Cứ để cho huynh ấy gặp đi.”
Chân Ngọc ngẩn người, sau đó dường như đột nhiên hiểu ý Chân Băng, không biết là tức giận hay than thở mà mím chặt môi.
“Đại gia, Tưởng công tử?” Tử Tô ngồi bên hông giường hầu hạ Chân Diệu đứng lên nhường chỗ, khi thấy người tới thì có chút kinh ngạc.
Sắc mặt Chân Hoán âm u: “Ta nhìn Tứ cô nương một cái.”
“Vâng.” Thầm liếc nhìn Tưởng Thần đi theo phía sau một cái, mặc dù cảm thấy có phần không thích hợp, nhưng vì cùng vào với Đại gia, mà phía ngoài còn có một phòng chủ tử, nên tuyệt đối không có lý do gì cho một nha hoàn như nàng lắm miệng.
Lụa xanh nhẹ nhàng đung đưa, bốn trụ khắc hoa, Chân Hoán đi vào đã trông thấy mái tóc xõa ra của Chân Diệu, nàng đang ngủ say trên giường, một gương mặt lớn cỡ bàn tay.
Gương mặt vốn có phần tròn trịa của trẻ con, nhưng hiện giờ gầy đến mức chỉ còn lại chiếc cằm nhọn, khiến người nhìn hốt hoảng trong lòng.
Cánh tay lộ ra ngoài vô lực buông thõng, cả người như mất đi tất cả sức sống.
“Tứ muội!” Chân Hoán bước một bước dài tới, cầm tay Chân Diệu thật chặt.
Mi Chân Diệu run rẩy, nhưng cũng không mở mắt ra.
Tưởng Thần yên lặng đi tới cạnh Chân Hoán, tầm mắt vẫn luôn dán chặt vào khuôn mặt Chân Diệu.
“Cô nương… nàng có từng tỉnh lại không?”
“Ban đêm lúc ngủ lúc tỉnh, nhưng ban ngày hôm nay vẫn chưa tỉnh ạ.”
Chân Hoán hỏi Tử Tô bệnh tình của Chân Diệu, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao, còn có tiếng khóc loáng thoáng.
“Sao vậy?” Chân Hoán đứng lên đi ra ngoài.
Tử Tô tiễn Chân Hoán tới cửa.
Để lại Tưởng Thần trông nom Chân Diệu. Hắn đưa tay muốn sờ vào đôi má đỏ hừng hực đến mức làm cho người ta sợ hãi của nàng, thế nhưng cuối cùng lại không làm, chỉ cúi đầu nói một câu.
“Biểu muội, bức họa hôm đó không lấy sai đâu. Muội nhanh khỏe lên một chút, ta tặng lại cho muội lần nữa được không?”
Tưởng Thần không có lý do gì nán lại lâu hơn nữa, hắn nhìn Chân Diệu một cái thật sâu, bước chân nặng nề đi ra ngoài.
“Cái gì? Tưởng Quý Phi muốn gọi Tứ nha đầu nhà ta tiến cung?” Trên mặt Lão phu nhân không thể giấu hết sự tức giận, “Vị công công này, Tứ nha đầu nhà ta bệnh nặng, sáng nay đã đi bẩm báo rồi.”
Thái giám truyền lời cười lạnh một tiếng: “Nương nương nhà ta nói, cho dù bệnh, cũng phải mời Chân Tứ cô nương vào cung! Lão phu nhân cũng đừng làm khó chúng ta.”