[Dịch]Trời Sinh Một Đôi

Chương 76 : Gậy ông đập lưng ông

Ngày đăng: 01:52 07/09/19

Lão phu nhân rũ mắt, mí mắt không ngừng run run, tay run rẩy nắm chặt quải trượng gỗ đào điêu khắc hình tiên hạc, cố gắng nén lửa giận xuống, lên tiếng cầu lần nữa: “Vị công công này, Tứ nha đầu nhà ta thật sự bệnh quá nặng, nếu lại di chuyển chỉ sợ sẽ không xong, xin công công nương tay, trở về nói giúp với Quý Phi nương nương.” Tưởng thị vội vàng kín đáo đưa một hà bao cho thái giám truyền lời: “Tình nghĩa của công công, Phủ Kiến An Bá chúng ta chắc chắn khắc sâu trong lòng.” Thái giám truyền lời cầm quen, vừa vào tay ước lượng sức nặng, lại nhìn kích cỡ của hà bao, đã biết rõ trong đó chính là vàng. Âm thầm tiếc hận thở dài, đẩy hà bao ra bên ngoài, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta không dám nhận. Lão phu nhân, Thế tử phu nhân, chắc hẳn các người cũng biết sức ảnh hưởng của Quý Phi nương nương rồi. Mà Chân Tứ cô nương vốn đã định xong thời gian tiến cung bồi Công chúa Phương Nhu, hôm nay là ngày đầu tiên, làm sao lại cáo ốm không đi? Công chúa Phương Nhu lại là Công chúa được Hoàng thượng thương yêu nhất, chọc cho nàng không vui, sau này ——” Tưởng thị âm thầm cắn răng, trên mặt lại không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ liếc nhìn Lão phu nhân một cái. Lão phu nhân khẽ nâng mắt, cho bà một ánh mắt khó hiểu. Tưởng thị đầu tiên là ngẩn ra, tâm niệm chuyển nhanh, sau đó mặt lập tức biến sắc, lạnh lùng nói: ” Bá phủ cũng không dám đảm đương lời này của công công rồi. Là Hoàng thượng bảo Tứ cô nương chúng ta định kỳ tiến cung, Bá phủ chúng ta dù có cả ngàn lá gan cũng không dám bảo nàng cáo ốm không đi. Lời này của công công là nói Phủ Kiến An Bá chúng ta coi rẻ hoàng quyền, lừa gạt Hoàng thượng sao? Tội danh này, Bá phủ chúng ta không dám cáng đáng!” Công công truyền lời quen nhìn khuôn mặt tươi cười, nào đã từng bị đương gia phu nhân nói như vậy, lập tức nổi giận, phất ống tay áo một cái, giọng nói vì kích động mà hết sức bén nhọn: “Ôi, ta chưa từng nói lời này nhé. Về phần quý phủ rốt cuộc có làm như vậy hay không, ta cũng không biết. Không thể làm gì khác hơn là để cho Hoàng thượng cùng Quý Phi nương nương định đoạt.” “Tứ cô nương nhà ta, thật sự bệnh không thể xuống giường. Công công vẫn không có chút thương xót nào sao?” Tưởng thị cả giận nói. Thái giám truyền lời cười lạnh một tiếng: “Thương xót? Một nô tài như ta, nào dám cảm thương xót cô nương quý phủ. Thế tử phu nhân, mời Chân Tứ cô nương ra đi.” Chân Nghiên vẫn dìu Ôn thị lặng lẽ nắm chặt thành quyền. Người Hoàng thất thật sự là khinh người quá đáng! “Ngươi… các ngươi là muốn mạng khuê nữ ta đây mà! Ta liều mạng với ngươi!” Ôn thị tránh khỏi tay Chân Nghiên, đánh về phía công công truyền lời. Chân Nghiên ôm chặt lấy Ôn thị, thấp giọng nói: “Mẹ, ngài bình tĩnh một chút.” “Bình tĩnh? Sao ta có thể bình tĩnh được, Tứ muội con đã như thế, còn muốn con bé tiến cung, không phải muốn mạng của nàng thì là gì?! Hu hu, dù sao nếu Tứ muội con có chuyện gì thì ta cũng không muốn sống nữa, vậy chi bằng hôm nay liều mạng, một mạng đền một mạng, coi như buôn bán lời!” Ôn thị khóc, dùng sức vùng vẫy lao về hướng thái giám truyền lời. Thái giám truyền lời nhíu mày lui về sau hai bước, châm chọc nói: “Ôi, đây là vị phu nhân nào của quý phủ thế? Lại mang bộ dạng một người đàn bà chanh chua thế này, ta đúng là mở rộng tầm mắt.” Ánh mắt Tưởng thị nặng nề liếc Chân Nghiên một cái. Chân Nghiên giật mình, liều mạng ôm lấy Ôn thị, kề sát vào lỗ tai Ôn thị nói: “Mẹ, Đại bá nương làm như vậy nhất định có thâm ý, ngài đừng vọng động nhất thời làm hỏng mưu tính của Đại bá nương.” Ôn thị giãy dụa chợt ngừng tay. Chân Nghiên tiếp tục nói: “Ngài nghĩ đi, bình thường Đại bá nương thận trọng như thế nào, tại sao có thể như vậy liều lĩnh mà bắt đầu tranh cãi với thái giám trong cung chứ?” Ôn thị dần ngừng giãy dụa, chỉ là lồng ngực phập phồng liên tục, liều mạng đè nén tâm tình của mình. Thái giám truyền lời thấy Ôn thị yên tĩnh lại rồi thì cười đắc ý, nâng cằm nói: “Hôm nay ta không ngại nói thật, Chân Tứ cô nương dù là bò, cũng phải bò vào hoàng cung gặp Quý Phi và Công chúa!” “Các ngươi quả là khinh người quá đáng!” Chân Hoán mặt lạnh, sải bước đi tới. Lão Bá gia hôn mê bất tỉnh, Thế tử lại phải hầu bệnh, Nhị bá làm quan bên ngoài, phụ thân. . . . . . hôm qua đến lượt chăm sóc tổ phụ nửa ngày, sau khi đi đi ra ngoài đến giờ còn chưa về. Đường đường một Bá phủ, nam nhi có thể ra mặt chỉ còn có hắn. “Mẹ, ngài yên tâm, con có liều chết cũng sẽ che chở muội muội chu toàn.” Chân Hoán trấn an Ôn thị một câu, nhấc chân đi về phía thái giám truyền lời. Lão phu nhân đột nhiên lên tiếng: “Hạo ca nhi, quay lại.” “Tổ mẫu?” “Ta bảo cháu quay lại, Quý Phi nương nương gọi Tứ nha đầu tiến cung, một tiểu lang như con xen vào làm gì?” Lão phu nhân hiển rõ uy nghiêm. Chân Hoán bất đắc dĩ thu chân, trở lại sau Lão phu nhân. Lão phu nhân chống quải trượng đứng ở trước mặt thái giám truyền lời, trong mắt có loại quyết tuyệt nói không nên lời: “Nếu công công đã nói như vậy, vậy Bá phủ chúng ta tuân lệnh là được. Xin công công nghỉ ngơi một lát, lão thân tự mình dẫn cháu gái tiến cung nhận lỗi với Quý Phi nương nương!” “Lão phu nhân!” “Tổ mẫu!” Mọi ngời ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin kinh hô. Chỉ có Tưởng thị là như sớm có chuẩn bị, thần sắc bình tĩnh như trước. “Sao? Lão Bá gia còn chưa chết, ngay cả lời của ta mà các ngươi cũng không nghe sao?” Lão phu nhân cầm quải trượng nặng nề gõ xuống đất. Tất cả mọi người đều không lên tiếng. “Tất cả đi theo ta, Bạch Thược, dâng trà cho công công, đừng chậm trễ!” Lão phu nhân xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi. Những người khác thấy thế, người thì lo lắng, người thì nghi ngờ, vội vàng đi theo. Trong nháy mắt, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại thái giám truyền lời đứng đó, cộng với mấy tiểu nha đầu biết vâng lời. “Mời công công uống trà.” Bạch Thược hai tay dâng trà, nhìn như cung kính, nhưng trong mắt lại lạnh lùng. Công công truyền lời hất đổ tách trà: “Được lắm, được lắm, đây chính là đạo đãi khách của phủ Kiến An Bá, ta sẽ nhớ kỹ!” Bạch Thược khẽ hô một tiếng, dùng khăn đè lên bóng nước nhanh chóng rộp lên trên tay, cúi người lặng lẽ thu dọn mảnh sứ vỡ. Tâm tính thái giám vốn có phần vặn vẹo, thấy nha đầu này gặp biến không sợ, dường như trước mắt không có hắn. Loại cảm giác bị khinh thường xem nhẹ này bỗng khiến hắn nổi giận, nhấc chận đạp về phía Bạch Thược. Bên kia, Lão phu nhân vào nội thất đứng lại, ý bảo mọi người đừng nói chuyện, ánh mắt thâm trầm quét nhìn mọi người một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Ta biết các ngươi nghĩ cái gì, nhưng hôm nay xem ra, Tứ nha đầu không vào cung lần này thì không được.” “Lão phu nhân, Diệu Nhi đã bệnh thành như thế, lại tiến cung nữa thì tuyệt đối sẽ mất mạng !” Ôn thị không nhịn được khóc ròng nói. Lão phu nhân liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Vậy Ôn thị con nói xem, tình hình Tứ nha đầu bây giờ thế này, không vào cung còn có mạng để sống sao?” Cả phòng người im lặng. Phủ Kiến An Bá đã mời các đại phu có chút tiếng tăm trong y quán khắp kinh thành, những người này hiện tại hơn phân nửa còn ở trong phủ chưa đi. Nhưng kết luận thu được từ những người kia không khác gì Vương đại phu của Nhạc Nhân Đường. Xác định được chứng bệnh, kê đúng thuốc, nhưng hết lần này tới lần khác bệnh Tứ cô nương càng ngày càng tệ đi. Một đám đại phu trăm mối vẫn không có cách giải. “Nói không chừng, tiến cung ngược lại là cơ hội duy nhất của Tứ nha đầu.” Lão phu nhân gằn từng chữ nói. “Lão phu nhân?” Ôn thị có chút u mê. Tưởng thị lại lập tức hiểu rõ. Thật ra trước đó Lão phu nhân nháy mắt với bà, bà đã hiểu nên làm thế nào. Nhưng về việc vì sao Lão phu nhân lại muốn như thế, thì nhất thời bà còn chưa nghĩ thông. Nhưng giờ phút này, Lão phu nhân vừa nói như thế, bà đã lập tức nghĩ ra. Bệnh này của Chân Diệu đến kỳ lạ, các đại phu thúc thủ vô sách. Nếu có thể tiến cung —— ha ha, còn có chỗ nào nhiều danh y hơn so với hoàng cung chứ. Lão phu nhân nói ra nguyên nhân, quả nhiên giống với Tưởng thị nghĩ. “Có điều tiến cung, cũng phải chia ra tiến cung thế nào.” Lão phu nhân nhướn nhướn mày. Cứ như vậy âm thầm nâng Chân Diệu vào cung, con bé bệnh nặng như vậy, nói không chừng ngay cả mặt Tưởng Quý Phi cũng chưa thấy thì đã bị đuổi về rồi, sau này nhắc tới, Tưởng Quý Phi còn có thể được thanh danh tốt là lo lắng cho thân thể Tứ nha đầu. Tưởng Quý Phi. . . . . . Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Tưởng thị, đi chuẩn bị quần áo tiến cung cho ta. Xe ngựa phải an bài thỏa đáng, cứ dùng cỗ xe ngựa tám bánh hai ngựa, mui xe gỗ nhãn khắc ký hiệu Bá phủ chúng ta đi. Ôn thị, con theo ta dẫn Tứ nha đầu tiến cung.” Lão phu nhân đang an bài, chợt nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, vừa muốn sai người đi hỏi, đã thấy A Trù vội vã đi tới cửa: “Lão phu nhân, Bạch Thược tỷ tỷ đã xảy ra chuyện.” “Chuyện gì?” Sắc mặt A Trù trắng bệch, mơ hồ mang theo nức nở: “Bạch Thược tỷ tỷ dâng trà cho vị công công kia, kết quả vị công công kia hất đổ tách trà, làm bỏng tay Bạch Thược tỷ tỷ đến nỗi rộp bóng nước. Điều này cũng thôi, Bạch Thược tỷ tỷ không nói tiếng nào ngồi xuống thu dọn, vị công công kia thế nhưng đạp Bạch Thược tỷ tỷ một đạp. Bạch Thược tỷ tỷ… tỷ ấy… tỷ ấy ngã xuống đất, đúng lúc mặt ngã lên đống sứ vỡ!” Lời này vừa dứt, sắc mặt người cả phòng biến đổi. Bạch Thược tuy chỉ là một nha hoàn, nhưng Bá phủ xưa nay chưa từng khắt khe hạ nhân, nhất là đại nha đầu thiếp thân bên cạnh Lão phu nhân như nàng, chẳng khác gì nhiều cô nương ở gia đình bình thường. Vả lại, dù chỉ là một tiểu nha đầu, thân là nữ tử mà bị hủy dung, vậy cũng quá tàn nhẫn! “Được lắm, được lắm!” Lão phu nhân nặng nề gõ quải trượng, giận quá hóa cười. “Tưởng thị, con tới đây.” Lão phu nhân gọi Tưởng thị sang một bên, dặn dò tỉ mỉ mấy câu. Tưởng thị gật đầu liên tục: “Lão phu nhân yên tâm, con dâu biết phải làm sao.” “Vậy thì tốt, những người khác đều đi làm việc của mình đi. Ôn thị, con theo ta ra ngoài.” Lão phu nhân dẫn theo Ôn thị trở về đại sảnh, đúng lúc Bạch Thược được mấy nha đầu bà tử mang ra ngoài. Thấy vết máu nhìn mà giật mình trên mặt Bạch Thược, sắc mặt Lão phu nhân vẫn giữ bình tĩnh. Thái giám truyền lời thấy thế thầm thở phào một hơi. Tuy hắn là người trong cung, nhưng vì xả giận mà biến một nữ tử thành như thế, quả thật có phần quá đáng, vốn đang có chút chột dạ, nhưng thấy Lão phu nhân như vậy, hắn lại thầm đắc ý. Hắn lo lắng thái quá mà thôi. Chỉ là một đứa nha hoàn, Phủ Kiến An Bá còn dám vì thế mà làm khó hắn ư? Cho dù đường đường là Tứ cô nương nhà bọn họ, chẳng phải cũng phải ngoan ngoãn tiến cung à? “Công công chờ một lát nữa, trong phủ đang chuẩn bị xe ngựa.” “Chuẩn bị xe ngựa cái gì, cung kiệu đang chờ ở bên ngoài rồi.” Thái giám truyền lời cau mày. Lão phu nhân giải thích: “Lão thân và Tam nhi tức muốn theo Tứ nha cùng tiến cung.” Thái giám truyền lời vốn định nói thêm gì đó, nhưng thấy thần sắc Lão phu nhân không chút biểu tình, lúc này mới thôi. Lại đợi một lát, Ôn thị che chở Chân Diệu lên nhuyễn kiệu, tiếp đó từ cửa lớn Bá phủ ra ngoài, lên xe ngựa tám bánh hai ngựa đang ngừng bên ngoài. Thái giám truyền lời thấy thế có chút không khó hiểu, nghĩ nghĩ, có thể đi ra từ cửa lớn, đích thị là Phủ Kiến An Bá chịu thua mình rồi. Trong cơn đắc ý, hắn đã ném chút khó hiểu nhỏ nhặt này ra sau đầu. Theo xe ngựa hoa lệ lăn bánh, nhìn cửa lớn phủ Kiến An Bá mở rộng, người đi đường qua lại không khỏi ngừng chân, sôi nổi hỏi thăm rốt cuộc phủ Kiến An Bá xảy ra chuyện gì