Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn
Chương 136 :
Ngày đăng: 03:40 19/04/20
Hai chữ mật thất này khiến đầu La Giản đau đớn khác thường.
La Giản tin tưởng có người nào đó đang chờ hắn, nhưng ký ức hắn lại hỗn loạn như vậy, hắn gần như không nhớ nổi chuyện gì, nhưng trong lòng hắn đồng thời cũng hiểu rõ – tôi phải rời khỏi nơi này, mau rời khỏi!
Rời khỏi gian mật thất kì quái này, nơi gọi là đấu trường Tu La đỏ máu này.
"Tê tê... Ngoại trừ kẻ truy sát, tôi chưa từng thấy người nào có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này." Quái vật đầu người thân rắn cắt ngang vọng tưởng của La Giản, hắn vặn vẹo thân thể thon dài của mình, chậm rãi trườn tới trước mặt La GIản, hơn nữa từ trên nhìn xuống La Giản, hắn nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của La Giản, con ngươi đen nhánh sáng bóng.
Vì thế quái vật đầu người thân rắn tiếc nuối nói: "Thực rõ ràng, cậu không phải trẻ truy sát, cậu không thể rời khỏi đây."
"Tại sao chỉ có kẻ truy sát có thể ra ngoài... kẻ truy sát là thứ gì?" La Giản không quá hiểu những lời quái vật này nói, hắn hiện tại cảm thấy đầu mình phi thường đau, từ kẻ truy sát cũng khiến La Giản tựa hồ nghĩ tới thứ gì, nhưng khi hắn nỗ lực hồi tưởng lại, đại não La Giản lại thập phần không chịu hợp tác.
"Trời ạ tê tê...!" Quái vật đầu người thân rắn kinh ngạc cảm thán, hắn quay đầu lại nhìn bộ xương mặc khôi giáp phía sau, bộ xương bắt đầu ngụ ý không rõ khoa tay múa chân, quái thân rắn xem hiểu, quay đầu tiếp tục nói với La Giản: "Cậu khiến tôi cảm thấy thật không thể tin nổi, phải biết rằng, nếu thực sự là người chơi tay mơ hoàn toàn không biết gì vừa tiến vào mật thất, sẽ không thể có cơ hội tiến vào mật thất đấu trường Tu La này."
"Tôi nghĩ tôi không phải tay mơ gì đó." La Giản lắc đầu: "Đầu tôi rất đau, ký ức của tôi cũng thực hỗn loạn, tôi có lẽ là mất trí nhớ."
"Lý do thoái thác này quả thật phù hợp tình trạng hiện tại của cậu." Quái thân rắn gật gật đầu nói: "Đến đây đi, người mới, theo chúng tôi, chúng tôi sẽ nói cho cậu biết đây là nơi nào, nói thật ra, gian mật thất này phi thường phi thường nhàm chán."
La Giản không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết hiện tại nên làm gì, cho nên... Tuy rằng hai sinh vật đối diện quả thật không giống con người, La Giản vẫn ngoan ngoãn đi theo bọn họ, bởi vì La Giản cảm thấy đối phương không cần làm hại mình, đương nhiên, cho dù bọn họ có hành vi bất thường nào, La Giản cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi của hắn đều bị con sói đáng chết kia mài sạch.
La Giản đi theo hai quái vật về phía hang ổ của bọn họ, dọc đường đi quái thân rắn cũng không nhàn rỗi, hắn luôn phổ cập cho La Giản một số tình huống cơ bản. Hơn nữa tuy mặt ngoài của hắn là bộ dạng quái vật, nhưng chỉ số thông minh lại rất cao, hắn có ý đồ mà sử dụng một số câu nói để đánh thức ký ức của La Giản, ví dụ như, hắn sẽ nói như vậy:
"Cho nên, kẻ truy sát có thể tùy ý ra vào mật thất sao?" La Giản đại khái hiểu ý tứ Á An, hắn hiểu kẻ truy sát là một vật phi thường cường đại, là công cụ mật thất sử dụng để trực tiếp can thiệp đến người chơi.
"Kẻ truy sát đều sẽ được mật thất trao cho một số buff, giống như trạng thái tốt trong trò chơi, hơn nữa là vĩnh cửu, chỉ cần kẻ truy sát vẫn là kẻ truy sát, vậy bọn họ sẽ có trạng thái "không thể bị phá hủy", nếu chết trong mật thất này, sẽ sống lại ở mật thất sau. Đương nhiên, nếu hắn ở trong một mật thất quá lâu, vậy ước chừng khoảng cách hai tiếng sẽ hồi sinh một lần."
Á An dùng đuôi vuốt cằm mình, bổ sung: "Ngoại trừ buff hồi sinh, bọn họ còn có năng lực tự do xuyên qua các loại mật thất, bọn họ có thể tùy ý hành tẩu trong bất luận không gian nào, nhưng loại năng lực này chỉ giới hạn cho cá nhân bọn họ."
"Còn có một yếu điểm đáng nhắc tới, kẻ truy sát đều là người câm mắt đỏ, bọn họ sẽ không nói, cũng không thể nói chuyện. Không thể tiến hành bất luận giao lưu gì, ngôn ngữ tay chân cũng không thể, điểm này vô luận ở đâu, cho dù tại gian mật thất đặc thù đấu trường Tu La này cũng là như vậy."
"Cho nên, lúc trước anh nói chỉ có kẻ truy sát có thể rời khỏi, cũng là vì nguyên nhân này sao?" La Giản nghe vậy cũng hiểu, hắn không phải kẻ truy sát, cho nên hắn không có loại sức mạnh tùy ý xuyên qua không gian này. Cho nên hắn cũng không thể rời khỏi gian mật thất này.
"Tôi không hiểu, tại sao anh lại hiểu rõ kẻ truy sát như vậy." La Giản nhăn mi, bổ sung: "Không phải anh nói, kẻ truy sát không thể tiến hành giao lưu với bất luận ai sao? Một khi đã vậy, sao các anh có thể hiểu được bọn họ?"
Á An sững một chút, tê tê thè lưỡi, quay đầu nhìn La Giản: "Cậu thật ra rất nhạy cảm... được rồi, thông tin về kẻ truy sát kỳ thật là tôi biết được từ chỗ một lão già, hắn dường như biết hết thảy chuyện về mật thất, tôi cũng cảm thấy hắn là người duy nhất biết cách rời khỏi đấu trường Tu La này, mà lần này chúng tôi mang cậu đi, chính là mang cậu đi gặp hắn."
Người duy nhất biết làm thế nào để rời khỏi.
Nghe Á An nói như vậy, trong lòng La Giản bỗng nhiên có chút kích động.
Thế nhưng, hai quái một người đều lo chuyện của mình mà đi về phía trước, bọn họ tựa hồ không để ý. Phía sau có một kẻ lặng lẽ bám theo, tên này rõ ràng hướng về phía La Giản mà đến, nó ẩn thân giữa bụi cỏ rậm rạp, nhẹ nhàng dẫm lên mặt cỏ cùng lá xanh, trừng đôi đồng tử dã thú, lặng lẽ nhìn La Giản.
Nếu La Giản phát hiện nó, nhất định sẽ nhận ra, nó chính là con sói luôn liều chết vật lộn cùng La Giản.