Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 137 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


La Giản vẫn chưa phát hiện ra con sói kia, mà sói cũng chưa công kích La Giản, nó chỉ lén lút đi theo sau La Giản, nương rừng cây cùng bụi râm, dùng mũi đánh hơi La Giản, cứ như vậy một một bước một bước theo chân La Giản.



La Giản đi theo hai quái vật phía trước... có lẽ lúc trước là hai con người hoàn hảo, nhưng hiện tại lại thay đổi một bộ mặt yêu quái, đặc biệt là quái thân rắn Á An còn thỉnh thoảng sẽ quay đầu kiểm tra trạng huống của La Giản, bộ xương bên cạnh thì không có hảo tâm như vậy, hắn phi thường an tĩnh đi về phía trước, dù xương cốt hắn vẫn vì di chuyển mà kẽo kẹt kêu vang.



"Chúng ta đã đi rất lâu, vẫn chưa tới nơi sao?"



Sơn cốc này thực khổng lồ, La Giản theo chân bọn Á An đi gần một tiếng đồng hồ, nhưng xung quanh vẫn là khu rừng rậm rạp, khu rừng này cũng khống giống rừng cây nhỏ quỷ đả tường lúc trước, cây cối nơi này phi thường tươi tốt, nhánh cây rất nhiều, lá cây cũng đầy đặn xanh non, che trời lấp đất phủ kín trên đỉnh đầu bọn họ, như có thể che khuất cả bầu trời vậy.



Ngẫu nhiên giữa nhánh cây sẽ lộ ra khe hở, ánh mặt trời đỏ sẽ chiếu qua đó, tỏa xuống từng cụm cỏ dại mọc trên đất.



La Giản chú ý thấy, trong rừng rậm gần như không có bóng dáng bất kỳ động vật nào, hắn thậm chí không nhìn thấy dù chỉ một con chim hay một con bọ, rừng cây nhỏ lúc trước La Giản bị mắc kẹt cũng như vậy, hoa không có chim chóc, cỏ cây không có sâu, không có động vật, bùn đất cũng khô cằn, nhưng lúc ấy con sói kia vó ngựa không ngừng mà quấn lấy La Giản, nên La Giản không có tâm tư đi suy nghĩ những việc này.



"Khu rừng này quá yên tĩnh..." La Giản nhịn không được mà nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn nói: "Âm thanh gì cũng không có, tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng bất luận sinh vật gì..."



"Đương nhiên tê tê ––– trong đấu trường Tu La không có bất luận sinh vật gì! Ngoại trừ những người từ ngoài tới như chúng ta, nơi này, yên tĩnh đến chết chóc." Á An nghe thấy lời La Giản nói, quay đầu lại giải thích cho hắn.



Á An nói: "Cậu biết... lúc trước không phải tôi đã nói sao? Đấu trường Tu La thực đặc thù, nơi này không phải do ý chí mật thất sáng tạo, mà là do một người chơi sáng tạo! Một "người chơi", cậu hiểu không? Giống như cậu, hoặc tôi ––– giống chúng ta lúc trước!"



"Kể cả anh nói như vậy, tôi cũng không quá hiểu." La Giản vừa đi theo sau lưng hai quái vật, vừa cúi đầu suy nghĩ.



"Được tê tee~ tôi đây liền hỏi thẳng cậu, cậu có thể sáng tạo một thế giới không?"



"Không thể." La Giản đương nhiên biết năng lực của mình được tới đâu.
La Giản lúc này rốt cuộc hiểu tại sao bản thân mình có thể hồi sinh, mà con sói kia cũng có thể tuần hoàn, không ngừng bò khỏi bàn tay Tử thần mà tiếp tục làm phiền hắn. Nhưng đây cũng không phải chuyện tốt gì, nếu tất cả mọi người có thể không ngừng lặp đi lặp lại chết đi rồi hồi sinh thì –––



"Cho nên tôi mới nói thế giới này thực tồi tệ tê tê –––" Á An lăn vài vòng trên đất, sau đó kéo La Giản tiếp tục đi về phía trước: "Nơi này không có bất luận sinh vật gì, mà đám thực vật đó, mặc kệ phá hủy thế nào, chúng đều có thể tự động hồi phục như cũ, cho dù ta muốn ném hạt táo gì đó xuống đất, hạt giống cũng sẽ không nảy mầm."



"Cho dù không ăn không uống tận đến lúc chết, cậu cũng sẽ tỉnh lại rất nhanh, tràn đầy tinh lực mà tỉnh lại tê tê!" ngữ khí Á An tựa hồ có chút tức giận: "Hơn nữa tôi muốn nói cho cậu, tài nguyên trong thế giới này rất kỳ quái, cậu có thể chặt đổ một cái cây, lấy gỗ thân cây này mà nhóm lửa, cho dù cây bị chặt hồi phục như cũ, gỗ cậu dùng để nhóm lửa sẽ không biến mất, nhưng nếu cậu không sử dụng gỗ đó, mà tùy ý ném nó ở đó, sau khi trôi qua mấy giờ đồng hồ, gỗ cũng sẽ biến mất."



"Vì thế, các anh cũng không thể chặt cây tự kiến tạo nhà gỗ cho mình, bởi vì cho dù anh xây xong nhà, chỉ cần anh không động tới nó, nhà sẽ tự mình biến mất? Đúng không?" La Giản dừng lại, tự mình suy đoán.



"Đúng vậy! Chính là như vậy tê tê!" Á An phẫn nộ nói: "Tôi đã làm việc ngu xuẩn như vậy! Tuy rằng tôi cũng không biết tại sao mình lại muốn xây một căn nhà gỗ!"



"Nếu như vậy... đây quả là một địa phương tồi tệ, các anh bình thường sử dụng thời gian như thế nào?" La Giản nghe đối phương oán giận kể, thật sâu cảm giác được độ nhàm chán của gian mật thất này, nơi này dường như làm cái gì cũng không được, tuy rằng có một cái tên nghe rất to tát.



"Cậu biết tại sao mật thất này gọi là – đấu trường Tu La đỏ máu không tê tê?"



La Giản ngoan ngoãn lắc đầu: "Tôi không biết."



"Thực ra, khi không gian này được sáng tạo ra, người sáng tạo nó, chính là người chơi không để lại tên kia, hắn cứ như vậy, kiến tạo một không gian, sau đó biến mất. Cái tên này là do những người tới sau, chính là chúng ta, đặt tên này cho nó."



Á An ngẩng đầu, phun lưỡi rắn với mặt trời đỏ trên không: "Máu đỏ chính là chỉ hoàng hôn màu đỏ, hoàng hôn nơi này mỹ lệ lóa mắt, đỏ như máu, nhưng nhìn nhiều cậu sẽ buồn nôn. Mà đấu trường Tu La sao..."



"Đấu trường Tu La?" La Giản thấy Á An dừng lại, hắn đột nhiên phát hiện, trong lúc bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đã chậm rãi rời khỏi rừng rậm, trước mắt là một đồng bằng trống trải rộng lớn.