Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 157 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Đoạn Ly vẫn chưa lộ ra quá nhiều thứ cho A Lam, hắn chỉ nói cho đứa nhỏ, nói cho tiểu A Lam. Hắn nói hắn đã nhận giúp đỡ một người đáng thương trong tập đoàn kia, nhưng Đoạn Ly cũng không nói người đáng thương kia là ai, người kia yêu cầu trợ giúp gì, tất cả những chuyện đó Đoạn Ly đều không kể ra, khi tiểu A Lam hỏi, Đoạn Ly chỉ ôn hòa cười.



"Em nên về nhà, trời đã sắp tối rồi." Đoạn Ly thông qua khe cửa phòng tạp vật mà nhìn ánh sáng bên ngoài lọt vào, quan sát biến hóa thời gian, khi sắc trời bên ngoài dần dần ảm đạm, Đoạn Ly liền thúc giục A lam về nhà.



A Lam nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Em không muốn về nhà."



"Ba mẹ em sẽ lo lắng." Đoạn Ly ôn nhu dỗ hắn, dùng tay xoa đầu tiểu A Lam, hắn thậm chí còn hôn nhẹ lên trán A Lam một cái, nhưng A Lam vẫn không vui, hắn vươn tay nhỏ nắm quần áo Đoạn Ly, dùng ánh mắt đáng thương mang theo chờ mong nhìn Đoạn Ly.



"Ca ca, đêm nay em muốn ngủ cùng anh."



Đoạn Ly có chút dở khóc dở cười, xoa đầu tiểu A Lam, lại nghiêm túc lắc đầu: "Không được, em không thể ở lại đây, em phải đi, phải về nhà mới được."



"Em không muốn về nhà... ba ba mụ mụ em luôn cãi nhau, bọn họ cũng không quan tâm đến em..."



A Lam lại dùng kỹ năng bán manh, mở to mắt nhỏ sáng lấp lánh, ghé vào lòng Đoạn Ly lăn lộn, "Ca ca, ca ca, cùng anh ngủ, em muốn cùng anh ngủ." (cíu với, dụ thụ bẩm sinh)



Đoạn Ly dường như muốn dọa hắn, hắn âm trầm xách tiểu A Lam lên, đè hắn vào lòng ngực mình, thấp đầu mặt đối mặt với A Lam, hắn ấn tay mình trên bụng A Lam, hiện tại A Lam còn rất nhỏ, thân thể cũng rất nhỏ, mềm như bông, làn da sờ lên rất thoải mái.



Đoạn Ly liền nói: "A Lam thật sự biết cùng anh ngủ có nghĩa gì sao?"



Ngoài dự đoán chính là, tiểu A Lam không sợ hãi chút nào, hắn vươn cánh tay củ sen ngắn nhỏ, ôm lấy cổ Đoạn Ly, sau đó liền tiến lên, chuồn chuồn lướt nước hôn trên môi Đoạn Ly một cái, cười rộ lên: "Biết nha, em ngủ cùng ca ca, về sau chính là người của ca ca."



Đoạn Ly lúc ấy thế nhưng sửng sốt một chút, hắn nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng thật lâu, một lát sau, nhịn không được ôm chặt lấy đứa nhỏ, ôm rất chặt, hắn thậm chí nhịn không được cọ cọ mặt đứa nhỏ trong lòng.




La Giản luôn coi Đoạn Ly là người đàn ông cường đại trong trí nhớ, đồng đội phóng túng không chịu kiềm chế, đội viên không quen biết nhưng lại có thể tin tưởng được. Tuy rằng La Giản luôn không thích người này, hắn có cảm giác bài xích và chán ghét chủ quan với Đoạn Ly, điều này khiến hắn tràn ngập cảnh giác với người đàn ông này, nhưng La Giản đã quên, Đoạn Ly hiện tại, chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi chưa vào đời mà thôi.



Mà La Giản thế nhưng lại đi uy hiếp một đứa trẻ.



La Giản đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, tự giễu cười, hắn dịu giọng, ý đồ trấn an Đoạn Ly, nhẹ giọng nói: "Đừng khẩn trương, tôi sẽ không tổn thương ai, tôi chỉ muốn biết một số thông tin từ chỗ cậu."



"Ý anh nói là tập đoàn kia sao?" Đoạn Ly lại khó có thể buông tâm phòng, hắn luôn lui về phía sau, tận đến khi sờ đến đường đao của mình, vũ khí trong tay sẽ khiến hắn thoáng an tầm, La Giản cũng không ngăn cản, tiếp tục dò hỏi:



"Tôi biết trò chơi đáng sợ kỳ diệu cậu đã trải qua, là trốn thoát mật thất đúng không?"



Đoạn Ly nhìn khắp nơi xung quanh: "Đúng vậy, tôi là một người chơi, anh cũng vậy, đúng không?"



"Trên một ý nghĩa nào đó, tôi đã từng." La Giản còn nói thêm, "Chuyện về tập đoàn cậu nói, cuối cùng là thế nào?"



"Anh không biết?" Đoạn Ly tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, hắn nói: "Tôi cho rằng người chơi trong mật thất đều biết."



"Lời này có ý gì?"



La Giản kỳ thật không được tính là người chơi lâu năm, hắn cũng chưa trải qua nhiều lần trốn thoát mật thất, hơn nữa dường như bởi vì một số thao tác sau màn, những mật thất hắn phải trải qua có độ khó quá cao, cho nên La Giản mệt mỏi bôn tẩu, chỉ chạy thoát mật thất đã hao phí phân nửa tâm huyết của hắn, hắn căn bản không có tâm tư để ý những thứ khác, những nghĩ lại, hắn tựa hồ cũng không thể như những người chơi bình thường khác, bình thường tiến tới, học tập, tiến bộ.



Cũng chính vì vậy, La Giản ý thức được bản thân mình dường như đã xem nhẹ rất nhiều thứ.