Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 158 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Theo lời người chơi lâu năm trong mật thất, từ khi bọn họ tiến vào mật thất, vượt qua khiêu chiến người mới, sẽ có một người dẫn đường, dẫn đường bọn họ tới tiến triển tiếp theo của trò chơi, người dẫn đường này đa số sẽ là người chơi lâu năm của thế hệ trước, vì thế sẽ có người sinh ra suy nghĩ... Nhóm người chơi đầu tiên tiến vào mật thất, đến tột cùng là do ai dẫn đường?



Trên thực tế, không có ai chú ý tới vấn đề này, bởi vì vô luận là người mới hay người chơi lâu năm, điểm bọn họ chú ý, vĩnh viễn là làm thế nào để sống sót trong mật thất. Bọn họ chú ý tới đạo cụ trong mật thất, bọn họ chú ý tới manh mối trong mật thất, chú ý tới cốt truyện trong mật thất, nhưng chưa bao giờ bận tâm tới những chuyện khác.



Sau đó, theo thời gian trôi qua, trong đám người chơi dần dần hình thành một chế độ.



Bởi vì ý chí mật thất sẽ chỉ mời một số lượng người cố định trong một thành phố gia nhập mật thất, cho nên số lượng người chơi ở một thành phố là cố định, nhân số cơ bản dao động từ mười đến ba mươi người, hơn nữa con số này có thể du di trên dưới, mỗi khi có một người chơi xúi quẩy vĩnh viễn chết đi trong mật thất, ý chí mật thất sẽ chủ động lựa chọn người nào đó trong thành phố này trở thành người chơi mới, bổ khuyết vị trí của người chơi đã chết.



Bởi vì người chơi trong mỗi thành phố là cố định, bởi vậy người chơi trong các thành thị liền dần dần hình thành một chế độ, bọn họ tập hợp lại với nhau, tham khảo, tổ đội, chia sẻ kinh nghiệm. Hơn nữa dùng thành phố của mình làm một cứ điểm, liên hệ với người chơi trong các thành thị khác, cứ như vậy hình thành một mạng lưới lớn, xâu chuỗi mỗi người chơi trong mật thất, sau đó khuếch tán ra ngoài.



Bất tri bất giác, số lượng người chơi đông đảo trên thế giới thành lập nên một thế lực khổng lồ. Tuy bởi vì bị mật thất hạn chế, nên những người chơi này sẽ bị nghiêm trọng hạn chế sức mạnh trong thế giới hiện thực, có một số người thậm chí không thể phát huy nổi 1% năng lực trong mật thất, hơn nữa bọn họ không thể truyền ra bất luận tin tức gì liên quan tới mật thất, nhưng hành động, ngôn ngữ dị thường của bọn họ sẽ khiến các thế lực chặt chẽ chú ý.



Trên đời này không có lưới nào không có kẽ hở, huống chi mật thất tuy hạn chế người chơi lộ tin tức ra ngoài, lại cũng không nghiêm khắc trừng trị người chơi, vì thế, tin tức liên quan tới mật thất vô hạn cứ như vậy mà bị lan truyền nhanh chóng, cao tầng các quốc gia cũng nhận được tình báo tương quan, nhưng để tránh cho dân chúng khủng hoảng, những thông tin này đều bị phong tỏa.



Một bộ máy tên là "thế giới" cứ như vậy lặp lại trôi qua một ngày lại một ngày, mọi người như đang sống trong mộng cảnh, không muốn chân chính đối mặt với hiện thực, nhưng ai cũng không thể xem nhẹ uy hiếp cùng nguy hiểm trong đó.



Sau đó, không biết là khi nào, trong đám người chơi liền lan truyền một tin tức, không biết là tin tức do ai thả ra, cũng không biết ngọn nguồn tin tức này là nhắm vào ai, bọn họ chỉ nói Vô Luật Thành, có một tập đoàn đáng sợ.



"Vô Luật thành là nơi nào?" La Giản nghe đến đó liền nhịn không được, hỏi Đoạn Ly. Đoạn Ly cầm đường đao ngồi xổm trong góc, hắn dùng ngón tay khẽ vuốt thân đao, nghe thấy tiếng La Giản hỏi, thiếu niên hơi ngẩng đầu, hắn nhìn về phía La Giản, hắn cảm thấy La Giản ở ngay đằng kia, chỉ là hắn không nhìn thấy được mà thôi.



"Một cái thành thị mà thôi, Vô Luật dường như là nickname của thành phố này, ý là ở thành phố này, không có pháp luật tồn tại... hay nói cách khác, không tồn tại quy tắc."
"Tôi cũng không nhận ra mình mở sai cửa, lúc ấy tôi thậm chí cho rằng mình đã thành công thoát khỏi mật thất mà trở về hiện thực, nhưng mỗi lần trở về hiện thực, tôi đều tỉnh lại trên giường, chỉ có lần này là bất đồng. Lần này tôi đi qua cánh cửa, đi tới một tòa thành thị xa lạ."



"Nơi đó tựa hồ không có gì khác biệt so với thành thị bình thường, người dân, đường phố, phố lớn ngõ nhỏ. Nhưng lúc ấy, điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là, thành phố này phi thường an tĩnh, tuy rằng có tiếng xe chạy, có tiếng bước chân khi mọi người đi đường, có âm nhạc quảng cáo phát ra từ radio, lại không nghe thấy bất kỳ tiếng bàn luận châu đầu ghé tai nào, trong trí nhớ của tôi, tất cả những người đó đều mặt vô biểu tình làm việc của mình... thậm chí làm lặp đi lặp lại một việc.



"Bọn họ có lẽ sẽ nói chuyện với nhau, nhưng lời kịch không đổi, chỉ lặp đi lặp lại một vài câu nói, lặp đi lặp lại làm một công việc."



La Giản nghe tới đó, không khỏi xen vào một câu: "Chẳng lẽ, là mỗi ngày đều lặp lại chuyện ngày hôm qua sao."



"Đúng vậy, chính là như vậy, là mỗi ngày đều lặp lại mọi chuyện của ngày hôm qua."



Đoạn Ly lại lắc đầu, "Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa cảm nhận được chỗ không thích hợp, tôi chỉ lang thang không có mục tiêu dạo quanh thành phố, lúc ấy tôi cần một chỗ dung thân, tôi đi tìm địa phương như khách sạn các thứ, tôi nói chuyện cùng những người đó, nhưng bọn họ đều không để ý tới tôi."



"Là thật sự không để ý tới tôi, cho dù tôi đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không phản ứng với âm thanh tôi nói, cho dù tôi duỗi tay ngăn lại, bọn họ cũng chỉ đi vòng qua tôi, sau đó đi tới địa phương họ muốn đi."



"Mọi người trong tòa thành thị đó đều lờ đi sự tồn tại của tôi, thật giống như tôi là một người trong suốt vậy."



La Giản nghe Đoạn Ly nói, hắn quơ quơ dù trong tay mình, hắn đương nhiên biết loại cảm giác này, cảm giác bị mọi người lờ đi. Bởi vì La Giản giờ này khắc này, luôn luôn thể nghiệm cảm giác như vậy.



Đoạn Ly cười khổ: "Kỳ thật đây là một cảm giác mới lạ, tôi lúc đó chỉ cảm thấy thú vị, vẫn chưa nghĩ gì nhiều, cho nên dứt khoát lắc lư khắp nơi quanh thành phố, tôi bò lên tầng cao, lướt qua cây cầu, tôi đi tới trung tâm thành phố, nơi đó có một nhà thờ."