Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 159 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


"Trong nhà thờ có cái gì?" La Giản tò mò hỏi Đoạn Ly.



Đoạn Ly lại lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ, tôi mơ hồ cảm thấy nơi đó là một phòng lớn trống trải, bên trong tựa hồ có một pho tượng rất lớn, còn lại liền nhớ không ra, đợi đến khi tôi lấy lại tinh thần, đã đứng ở bên ngoài nhà thờ rồi, tôi cũng không quay lại nhà thờ, mà là đi ra ngoài. Lúc này, chuyện tồi tệ đã xảy ra."



"Xảy ra chuyện gì?"



"Bọn họ đều hướng về phía tôi vây tới."



"Bọn họ? Là ai?"



Đoạn Ly gian nan hồi tưởng: "Những người đó, những người trên đường phố, những người trong nhà, những người đã bỏ qua sự tồn tại của tôi, tất cả như đột nhiên phát hiện ra tôi, mỗi một nơi tôi đi tới, bọn họ đều sẽ tụ tập về phía tôi, bọn họ tùy tay cầm các loại vũ khí, chai plastic trên mặt đất, ống thép, hay dao nhỏ, thậm chí là rác rưởi... Bọn họ ném những thứ đó về phía tôi, bọn họ truy đuổi tôi."



Đoạn Ly nói khiến La Giản cảm thấy một tia quỷ dị. Theo Đoạn Ly miêu tả, người trong thành thị kỳ quái kia, giống như bị thứ gì đó khống chế, bọn họ mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một hành động, giống như là... giống như là luân hồi.



Đúng vậy, luân hồi, chính là loại luân hồi không ngừng tuần hoàn. Khiến La Giản không kìm lòng được hồi tưởng lại những chuyện mình đã trải qua trong mật thất trừng phạt, mật thất đem mọi âm mưu quỷ kế xâu vào trên một cái vòng, nó cũng bỏ người chơi vào trong cái vòng này, nó khiến người chơi bị vòng tròn đáng sợ này vây quanh, lặp lại không ngừng xoay vòng.



Vì thế người chơi bị vây trong "vòng", giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, bọn họ đi không ra, cũng không lách khỏi vòng tròn này được, bọn họ bị mật thất dùng gông xiềng trói trụ, cả đời bọn họ đều không thể được giải thoát, linh hồn tiến vào luân hồi vô tận, cho dù là thống khổ hay là vui sướng.



Đoạn Ly vẫn tiếp tục kể, hắn nói: "Những người đó là người thường."



"Người thường?"



"Đúng vậy, khi những người đó vây lại, không có chút sức chiến đấu nào, dễ dàng liền bị đánh bại, khi tôi định dùng vũ khí công kích bọn họ liền nhận ra điểm này, cho nên tôi không lựa chọn tiếp tục đánh nhau cùng bọn họ, bởi vì chuyện này không có ý nghĩa, bọn họ bất quá chỉ là thi thể sống mà thôi."



Đoạn Ly nói, "Nhưng những người này đâu đâu cũng có, đi đến đâu bọn họ cũng đuổi kịp, khi tôi bị những người này bao vây, họ sẽ nói chuyện với tôi."



"Bọn họ nói cái gì?"


Vô Luật Thành chính là nơi an toàn kia. Mật thất xóa sổ thành phố này khỏi bản đồ, xóa bỏ trí nhớ của con người về thành phố này, tất cả mọi người đều quên mất có một thành phố như vậy tồn tại. Sau đó mật thất có lẽ sẽ động tay động chân một chút, nó thiết lập kết giới hay cấm chế gì đó, vây quanh toàn bộ Vô Luật Thành này, khiến thành phố tuy còn ở trong thế giới hiện thực, nhưng từ thế giới hiện thực lại không có đường tới thành phố này.



Còn người ở trong Vô Luật Thành, tất cả đều bị mật thất biến thành con rối. Sự tồn tại của những người này là để bảo vệ trái tim của mật thất. Hiển nhiên những chuyện này đều là tác phẩm của mật thất, dù sao mật thất cũng đã biến người chơi thành các loại quái vật, kẻ truy sát, nhân vật cốt truyện, thậm chí là những đồ vật hình thù kỳ quái khác.



Mà giờ phút này, trước mặt La Giản, Đoạn Ly cũng có thể là một người bất hạnh bị cuốn vào sự kiện này, tuy rằng không biết làm thế nào, thế nhưng Đoạn Ly quả thực "trùng hợp" gặp phải xác suất một phần ngàn, thậm chí là một phần vạn, hắn thần kỳ thông qua một cánh cửa, tiến vào "Vô Luật Thành".



Mà sự không may của Đoạn Ly đã khiến mật thất chú ý tới sự tồn tại của hắn, La Giản đã có thể dự đoán được mật thất sẽ sử dụng thủ đoạn nào để tra tấn thiếu niên đáng thương này.



"Sau khi rời khỏi Vô Luật Thành, cậu đã gặp phải chuyện gì?"



Đoạn Ly nghe La Giản hỏi, hắn đột nhiên hướng La Giản lộ ra vết thương trên bụng mình, nói: "Đây là tôi đang đi êm đẹp trên đường cái, không hiểu nổi mà bị một người qua đường chém."



"Người qua đường?"



"Đúng vậy, chính là một người qua đường, là một người phụ nữ mặc váy dạo phố cùng bạn, nàng cầm một cây dao từ quầy bán thịt bên cạnh, liền chém về phía tôi, hơn nữa, thần kì chính là, cho dù người phụ nữ này chém tôi bị thương, người bên cạnh cư nhiên không có ai chú ý, không có ai báo nguy, không có ai nhìn về phía chúng tôi, ngay cả lão bản hàng thịt bị cầm mất dao cũng không cho một ánh mắt, liền phảng phất như chuyện như vậy phát sinh trên đường cái là đương nhiên."



La Giản nghe vậy, cau mày sờ sờ cằm, mật thất cư nhiên cũng sẽ sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy sao? Hắn vốn tưởng rằng Đoạn Ly sẽ bị ý chí mật thất đề cao độ khó khi tiến vào không gian mật thất mà chết thảm.



"Đừng hoài nghi." Đoạn Ly tựa hồ nhìn ra nghi vấn của La Giản, hắn tiếp tục nói: "Loại chuyện này gần như là trình diễn hàng ngày, cho dù đi tới đâu, chỉ cần tôi xuất hiện ở nơi có con người, sẽ có người cần dao chém tôi, quả thực khó lòng phòng bị... Thế nhưng, tôi nghĩ những người đó cũng không phải thật sự muốn giết tôi, bởi vì bọn họ còn nói với tôi một ít lời nói."



"Bọn họ nói gì?"



"Vẫn là câu nói kia..." Đoạn Ly cười lạnh: "Mày không thể ở đây."



______________



Hôm nay không cố được nốt chương cuối:< mấy chương hnay dài quá tr T.T toàn 5 trang chứ kp 4 trang như mọi khi.