Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 177 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Giờ phút này, La Giản đang đặt mông ngồi trên một đám thi thể sâu mà hít sâu. (ồ là hít sâu hay hít SÂU)



Tuy rằng Trùng thi rất ghê tởm, nhưng La Giản có chút mệt, cũng lười động. Vẫn luôn chém giết sâu như vậy cũng không phải là biện pháp, số lượng đám sâu đó nhiều đến mức khiến người ta sợ hãi, căn bản chém giết không hết, cuối cùng La Giản vẫn phải dựa vào mô phỏng đường đao của Đoạn Ly mà tăng tốc, mới có thể đột phá vòng vây thoát ra.



"Đao Đoạn Ly quả thực là hữu dụng." La Giản tùy ý mua dao trong tay, chiều dài cây đao này không khác biệt chiều cao của hắn là mấy, thời điểm sử dụng không đặc biệt thuận tay, nhưng có thể sử dụng kỹ năng gia tốc vẫn là thực sung sướng.



Kỳ thật, La Giản có thể lợi dụng vũ khí tốt hơn để chạy trốn. Ví dụ như kỹ năng giảm độ tồn tại của hắn, thế nhưng cần phải bảo trì vũ khí ở hình dạng dù đỏ mới có thể sử dụng. Bởi vì dù đỏ không có bất luận năng lực công kích nào, vì thế năng lực thôi miên này liền trở thành thủ đoạn phòng ngự duy nhất –––



Thế nhưng, kỹ năng này dường như không có hiệu quả rõ rệt với đám sâu kia; có lẽ là năng lực thôi miên có tác dụng tốt hơn với sinh vật trí tuệ, đối với đám sâu chỉ số thông minh thấp chỉ biết nghe mệnh lệnh này, La Giản có dùng cũng vô dụng.



Lại ví dụ như đao không gian của Hình Viêm, vũ khí đầu tiên hắn mô phỏng chính là của Hình Viêm, dù đỏ của hắn cũng ngụy trang thành cây đao kia trong một thời gian rất dài, tuy thuấn di bị mật thất áp chế không ít, nhưng cũng không có nghĩa La Giản không thể sử dụng.



Cũng không biết là suy nghĩ thế nào, La Giản không quá nguyện ý muốn sử dụng cây đao này trước mặt Hình Viêm, cho dù hiện tại hắn đã tạm thời tách khỏi Hình Viêm, nhưng chỉ cần nghĩ tới khả năng bị hắn bắt gặp, La Giản liền bắt đầu lúng túng.



Hơn nữa, La Giản luôn có một trực giác kỳ quái, hắn cảm thấy bên trong trạm không gian này, phảng phất không có lúc nào không có ánh mắt từ bốn phương tám hướng truyền tới, hương vị bị người giám thị này, khiến La Giản khắc sâu ý thức được, mình và đội viên đang bị theo dõi.



Có người đang theo dõi chúng ta? Không, nói đúng hơn, chỉ theo dõi ta?



La Giản mệt mỏi thở dài, hắn chống đường đao đứng dậy, động tác đứng dậy khiến hắn nhận ra một số chuyện bất thường, duỗi tay sờ sờ lưng mình, cúi đầu liền thấy, trên tay một mảnh máu đỏ.



"Ầy, bất cẩn."



La Giản lục lục trong tùy thân không gian, tìm được thuốc, tùy tiện tiêm cho mình một liều, tuy nói năng lực khôi phục của hắn rất mạnh mẽ, thế nhưng bị thương chính là bị thương, dù thế nào cũng sẽ mất đi một chút nguyên khí, mà mật thất mạo hiểm này sẽ không cung cấp phúc lợi hồi sinh đầy máu như đấu trường Tu La, La Giản biết mình phải khắc chế một chút.



Hắn quá quen với hình thức chiến đấu ở đấu trường Tu La, không biết cách tiết kiệm sức lực, hi vọng chiến đấu sau này có thể thích ứng hơn, nếu không sớm hay muộn cũng không xong.


Rất nhanh La Giản liền phát hiện ra Hình Viêm, Hình Viêm cũng bị đóng băng, cả người đều bị khóa dưới lớp băng, hắn vẫn còn duy trì tư thế cầm đao muốn công kích, xung quanh hắn là Trùng quần dày đặc, nhóm Trùng quần cũng bảo trì tư thế tiến công, hắn bị bao vây, tứ cố vô thân, nhưng biểu tình trên mặt hắn không lộ ra sự sợ hãi, người đàn ông này vĩnh viễn như vậy, mạnh mẽ phi thường.



La Giản không hiểu nguyên nhân, hắn không thể lý giải được tại sao Hình Viêm lại chạy tới ổ sâu, còn bị đóng băng cùng một đám sâu và con Trùng chúa kia, nhưng những khối băng này, khiến La Giản có một dự cảm xấu."



"Đóng băng, đông lại."



La Giản thì thầm, tiến lên trước sờ sờ Hình Viêm, tầng băng bên ngoài khiến La Giản không thể trực tiếp chạm vào làn da của hắn. Sau đó La Giản thật cẩn thận giơ đoản đao lên, chậm rãi tạc băng.



Những khối băng đó không nên cứng như vậy, nhưng đao La Giản lại không thể lưu lại chút dấu vết nào trên mặt băng, phảng phất như những khối băng đó cũng bị mật thất giả thiết cho thuộc tính "không thể bị phá hủy", nhưng vấn đề là, ý chí mật thất hiện tại rõ ràng đang offline mới đúng.



Hình Viêm vẫn duy trì động tác kia như trước, giống như thời gian của hắn cũng dừng lại ở một khắc đó, đem cả sinh mệnh và linh hồn hắn, cùng vĩnh hằng bảo trì tại một giây đó.



La Giản trong lúc nhất thời ngơ ngác nhìn chăm chú vào Hình Viêm, tại một khắc này hắn không nghĩ ra bất luận biện pháp gì có thể mang Hình Viêm ra khỏi khối băng đó, hắn chỉ si mê nhìn chăm chú vào đối phương, sa vào một loại cảm tình nội tâm không thể khống chế được, vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.



"Thời gian của bọn họ đình chỉ." Ngay lúc này, một tiếng bước chân vang lên sau lưng La Giản, đồng thời còn có âm thanh quen thuộc vang lên, La Giản dừng một chút, quay đầu lại nhìn, người ngoài hành tinh Norn không biết chui ra từ đâu, đang đứng sau lưng hắn.



"Tại sao anh lại ở đây?" La Giản nhìn Norn một cái, sắc mặt có chút lạnh, "Những người khác đâu?"



"Không sao, tuy rằng nhóm sâu vẫn rất đông, thế nhưng bởi vì đám băng này, khiến đại bộ phận đều bị đóng băng, còn lại giống như không có Trùng chúa chỉ huy, đều co đầu rút cổ chạy mất...Chúng tôi dọc đường đi xuống quả thực thông thuận, trực tiếp tới tầng dưới cùng."



Norn nâng tay điểm vài cái trên mũ giáp của mình, còn nói thêm: "Tôi kết nối với hệ thống trạm không gian, phát hiện cậu ở đây, cho nên liền đến."



La Giản không lập tức đáp lời, hắn đánh giá người ngoài hành tinh trước mắt, Norn bao vây chính mình trong khôi giáp vững chắc, hình thể khác hẳn người thường kết hợp với văn hóa Bắc Thần tinh, đều thể hiện hắn là một người ngoài hành tinh, không hơn không kém.



Cho nên La Giản hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Norn, hỏi: "Anh là ai?"