Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 178 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


"Tôi đương nhiên là Norn, làm sao vậy?"



"Không, anh đương nhiên không phải Norn, ngay cả hơi thở cũng thay đổi." La Giản nói, "Hơn nữa hệ thống đã offline, nhân vật cốt truyện tùy thời có thể khôi phục tướng mạo và ký ức sẵn có, sức chiến đấu của người Bắc Thần các anh vốn rất bắt mắt, tôi tin tưởng năng lực khôi phục cũng sẽ không kém."



Norn nghiêng nghiêng đầu, hắn ngẫm nghĩ, trả lời: "Cậu nói không sai, tôi là Norn, lại cũng không phải Norn... Vậy, tôi là ai?"



Norn đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, cắm rễ trên người La Giản, "Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi."



"Tôi là một kẻ phản bội."



Ký ức của Norn, phải ngược dòng tới mấy trăm năm trước, lúc ấy hắn chỉ là một người bình thường, một cư dân Bắc Thần bình thường, tuy sức chiến đấu phi phàm, thế nhưng chỉ là một cá nhân trong quần chủng khổng lồ, Norn bất quá cũng chỉ là muối bỏ biển, không đáng nhắc tới.



Trên Bắc Thần lấy đoàn thể làm trọng, mỗi một cư dân đều phải có trách nhiệm hi sinh vì tập thể, Norn cũng vậy, quá nhiều năm giáo dục, giáo huấn người trưởng thành đã dạy hắn, nói ngắn gọn lại chính là một câu như vậy ––– lợi ích tập thể là trên hết!



Nhưng một ngày, người địa cầu tới, kẻ xâm lược muốn chiếm một vị trí nhỏ trên tinh cầu Bắc Thần, bọn họ đương nhiên thua cuộc chiến tranh này sau đó bị đuổi đi, nhưng mà trong chiến tranh, Norn đã tiếp xúc một số kẻ địch, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.



Hắn bắt đầu hoài nghi lý tưởng của mình.



Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng lý tưởng tập thể là trên hết là không chính xác, mà hắn cảm thấy... có lẽ, hắn có thể thay đổi cách sống của bản thân một chút?



Người địa cầu rất kỳ quái, bọn họ đa số thời gian đều rất ích kỷ, nhưng đôi khi lại cũng vô tư, có thể vì một số người mà hi sinh tất cả, cũng có thể đối bạn tộc dân của mình thật tàn nhẫn. Đây chẳng lẽ không phải chuyện rất kỳ quái sao? Ít nhất ở trên tinh cầu Bắc Thần, chủng tộc của Norn hoàn toàn không như vậy.




Chẳng lẽ Ưng lừa hắn!?



Không! Tại sao lại muốn lừa gạt hắn? Làm vậy thì có lợi ích gì?



Từ từ, còn có một vấn đề trí mạng...



La Giản ngẩng đầu nhìn Norn, thình lình hỏi: "Nếu khóa kia chính là cơ chế an toàn của mật thất, vậy tại sao mật thất lại không tự hủy diệt nó mà lại đem nó giấu đi?"



Câu hỏi này khiến Norn đờ ra một lát, hắn bỗng nhiên thở dài một hơi: "Thực ra, nếu phá hủy khóa, quả thật có thể phá hủy mật thất, bởi vì khóa này tương đương với một cái điều khiển từ xa để kích hoạt bom, chỉ cần khóa bị hủy, khối Rubik sẽ nổ mạnh ––– trong thời đại kia của chúng tôi, nếu chúng tôi muốn hủy diệt một khối Rubik có năng lượng cao như vậy, liền mang khối Rubik tới một tinh hệ không có sự sống, sau đó dùng điều khiển từ xa phá hủy nó."



"Tôi hiểu, bởi vì bom quá nguy hiểm khó xử lý, nên liền mang nó tới địa phương không người rồi kíp nổ tự động đúng không." La Giản hiểu ra, hắn ý thức được kỳ thật Ưng cũng không gạt hắn.



"Đúng là như vậy, nhưng các cậu hiện tại thật sự có năng lực ném bom ra khỏi Thái Dương hệ sao?" Norn vuốt cằm nghiêm túc thảo luận cùng La Giản, "Thứ nhất, các cậu ít nhất phải có một phi thuyền có thể rời khỏi Thái Dương hệ; thứ hai, mật thất không thể để cậu dễ dàng mang nó ra khỏi Thái Dương hệ như vậy; thứ ba, cậu còn phải tìm được khóa bị mật thất giấu đi."



"Nói vậy, thì thực thi phương pháp này khá khó khăn." Xác suất thành công thấp đến đáng sợ, tiêu phí cũng không ít thời gian.



"Còn có phương pháp thứ ba." Norn bỗng nhiên cười rộ lên, cho dù nụ cười của hắn bị giấu sau mặt nạ bảo hộ, "Giống như lúc trước tôi nói, tìm khóa trở về, lắp vào khối Rubik, sau đó để nó nhận cậu làm chủ là được rồi."



La Giản nghe được bỗng nhiên kinh ngạc, quay đầu không thể hiểu nổi mà nhìn Norn, "Ai?"