Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 18 : Trốn khỏi thuyền ma (5)

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Thời gian lúc này là 15:45.



Mảnh giấy in hoa văn tím được kẹp trên chiếc váy ren của người phụ nữ đó, Phong Vũ Lam tinh mắt lập tức phát hiện ra, vui vẻ vươn tay lấy, nhưng ngón tay vừa chạm vào mảnh giấy thì một tiếng động lớn vang lên làm cậu ấy giật mình.



Cánh cửa kia không biết vì sao đột nhiên đóng lại! Khi cửa khép phát ra tiếng kẽo kẹt —— và tiếng ầm rất mạnh, sau đó cánh cửa đầy rêu xanh khép kín, như được khảm lên tường không thể nào mở ra nữa.



La Giản và Phong Vũ Lam đều bị giật mình, trong một căn phòng tối, cánh của cũ nát đột nhiên đóng lại, nhìn sao cũng thấy quỷ dị, La Giản nhíu mày, lập tức đi đến mở cửa, nhưng dù cố gắng thế nào cậu cũng không mở được, cánh cửa gỗ được sơn một màu đỏ sậm, điều này làm La Giản nhớ đến lần thử thách trước, cánh cửa trong mật thất đó cũng giống thế này.



“Chúng ta bị nhốt rồi.”



La Giản nói xong, nện một quyền lên cửa, phát ra một âm thanh nặng nề, Phong Vũ Lam cũng giật mình, chưa kịp hỏi, La Giản nhìn ván cửa thì thào: “Quả nhiên là thế.”



“Cậu sao vậy? Cái gì mà quả nhiên là thế?”



“Cậu xem…” La Giản chỉ vào cửa gỗ, lấy cây đao ra, sau đó đâm thật mạnh vào, nhưng kỳ dị nhất là tuy cánh cửa nhìn cũ kỹ thế này, nhưng chẳng để lại chút dấu vết nào, ván cửa trơn nhẵn, chỉ có rêu xanh mọc bên trên trở nên dinh dính.



“Cái gì kia! Thật thần kỳ!” Phong Vũ Lam hứng thú đến gần, tò mò vươn tay lên cửa, nói: “La Giản cậu làm thế nào vậy, tớ thấy cậu dùng rất nhiều sức mà, sao chẳng có dấu vết nào thế này.”



La Giản thật chẳng còn lời gì để nói, làm cậu diễn tả này giờ, người ta lại cho rằng cậu đang xiếc! La Giản gõ vào đầu A Lam, nhét đao vào tay cậu ấy, để cậu ấy tự thử nghiệm.



Phong Vũ Lam không hiểu, cầm đao của La Giản khoa tay đến múa chân đi, nhưng chẳng thể để lại dấu vết trên cánh cửa, Phong Vũ Lam bực bội, trong đó còn kèm theo một chút kích động, quay đầu nhìn La Giản: “Đây là loại cửa gì vậy chứ? Chúng ta còn ra ngoài được không?”



“Để tớ nói một quy định trong mật thất cho cậu biết.” La Giản nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ, nói với Phong Vũ Lam: “Mật thất sẽ chọn một vật phẩm đặc biệt, và đặt ra quy luật ‘Dù có làm gì cũng không bị phá hư’—— tựa như cánh cửa này, chúng ta chỉ có thể tìm được chìa khóa của nó hoặc giết chết người đã nhốt chúng ta!”



Phong Vũ Lam hiểu ý La Giản, nhìn cánh cửa, cuối cùng dời mắt về trên thi thể người phụ nữ trong căn phòng nhỏ, nói: “Có lẽ chúng ta có thể thử tìm manh mối trên người bà ấy.”




“Vai diễn?”



“Kẻ truy sát sẽ thay thế một nhân vật trong mật thất, xuất hiện trước người chơi.” La Giản lập lại lời boss nói cho Phong Vũ Lam nghe, cậu cắn răng giơ cao vũ khí, giằng co với người đàn ông kia.



“Kẻ truy sát là gì?”



“Là kẻ đuổi giết chúng ta trong mật thất.”



La Giản nói xong thì đẩy Phong Vũ Lam qua một bên, nói:



“A Lam cậu đứng xa một chút, tìm được cơ hội thì hãy bỏ chạy, đừng quan tâm đến tớ!”



“Nhưng mà…!” Phong Vũ Lam định nói gì đó.



La Giản đã cắt ngang: “Tớ sẽ nghĩ cách hỏi anh ta ‘cánh cửa’ nằm ở đâu, nhưng cậu không được ở lại đây, cậu không đối phó được anh ta! Một khi xảy ra  bất trắc nào đó, tớ sẽ không thể bảo vệ cậu được!”



Phong Vũ Lam không phải người quả quyết, hắn biết việc này rất nhiêm trọng, nên đành phải đồng ý “Được rồi, tớ sẽ đi, nhưng La Giản cậu nhất định phải theo kịp! Tớ sẽ chờ cậu!”



La Giản gật đầu: “A Lam, bên ngoài vẫn còn một con quái vật, dù thế nào cậu cũng phải hết sức cẩn thận, sống sót mới là quan trọng.”



Kẻ truy sát trước mắt tựa như không có kiên nhẫn để nghe hết, anh ta lao về phía La Giản, anh ta có vẻ rất có hứng thú với cậu, đôi mắt đỏ tươi khi nhìn La Giản như đang phát sáng, La Giản sợ hãi run lên, vòng qua thi thể người phụ nữ kia lùi ra sau, kẻ truy sát cũng chầm chậm đến gần cậu.



La Giản để đao ngang trước ngực, như đã lấy đủ can đảm, mạnh mẽ chém về phía kẻ truy sát, cùng lúc đó La Giản hét lớn một tiếng: “Chạy!” Phong Vũ Lam lập tức quay đầu đá bay cửa phòng, chạy ra ngoài!