Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 19 : Trốn khỏi thuyền ma (6)

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Kẻ truy sát chẳng màn đến việc Phong Vũ Lam chạy trốn, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn rồi thôi. Nhát chém của La Giản anh ta cũng không để vào mắt, đánh mạnh vào cổ tay La Giản, ngón tay cậu tê rần, cây đao dễ dàng bị đối phương cướp đi.



Vũ khí bị mất, La Giản cũng thấy rất bình thường, đối với việc này cậu chỉ thấy tiếc mà thôi, sau đó tính tìm cơ hội chạy trốn.



La Giản cũng biết mình không thể chiến thắng kẻ truy sát.



Sức mạnh và độ khủng bố của kẻ truy sát có quan hệ trực tiếp với nhau, không chỉ sức mạnh, đến kinh nghiệm cũng hơn La Giản mấy chục lần, đối với người đàn ông này La Giản chỉ thấy tuyệt vọng, chỉ cần một cái nhìn, can đảm đứng trước mặt đối phương cũng không có.



“Mình phải chạy! Phải mau chóng chạy khỏi đây!” La Giản tự nói với mình. Thật ra cậu nói đã nói dối Phong Vũ Lam, cậu chẳng có cách nào để cạy miệng kẻ truy sát để biết ‘cánh cửa’ ở nơi nào, việc này La Giản không thể nào thực hiện được! Chưa kể cái mật thất này sẽ không dễ dàng thả cậu đi, kẻ truy sát trước mặt lại càng khó.



Nguyên nhân cậu để Phong Vũ Lam chạy trước là vì La Giản sợ mình sẽ liên lụy đến cậu ấy, thái độ của kẻ truy sát đối với cậu rất lạ, La Giản không đoán được đối phương đang nghĩ gì, trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy kẻ truy sát không muốn giết chết cậu, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, La Giản chỉ có thể tùy cơ ứng biến.



Nhưng với tốc độ của La Giản dễ dàng bị kẻ truy sát bắt được, tay chân bị trói chặt, giãy dụa cũng không được, người đàn ông này rất mạnh, nên La Giản rất khôn khoan không phản kháng nữa, mở to mắt nhìn chằm chằm vào kẻ truy sát.



Khoảng cách của bọn họ rất gần, đầu mũi gần như chạm vào nhau.



Thấy La Giản nhìn mình, kẻ truy sát cười lên để lộ hàm răng trắng.



Nụ cười này rất quen thuộc, trước kia La Giản cũng đã từng thấy. Ở hiện thực, cậu đã thấy nó từ một kẻ sát nhân, cho dù bị đã bị bắt, ngồi lên xe giải đến pháp trường, kẻ phạm tội này vẫn giữ nụ cười đáng sợ ấy… nụ cười khiến ta phải rùng mình.



Giống như nụ cười của anh ta lúc này.




“Anh có thể thả tôi xuống không?” La Giản vẫn không thể chịu nổi khi bản thân bị một người đàn ông khác ôm theo kiểu công chúa thế này, chờ mong nhìn kẻ truy sát.



Nhưng điều kỳ lạ hơn là, từ đầu đến giờ kẻ truy sát chưa từng nói gì với cậu, ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không có, yên lặng tựa như một người câm, La Giản quan sát một lúc mới cảm thấy, chẳng lẽ … thứ này không biết nói?



Không không không, hoặc là… không biết dùng ngôn ngữ của con người?



La Giản nhớ đến lời boss nói, ông ta bảo La Giản đừng nghĩ kẻ truy sát là con người, đó chẳng qua chỉ là một đám quái vật không có nhân tính đội lốt con người mà thôi. Lúc La Giản nghe còn tưởng boss đang hình dung kẻ truy sát tàn nhẫn như thế nào, nhưng xem ra, lời boss nói chỉ là đang trần thuật sự thật.



Ông ấy nói đúng, bọn họ là quái vật không phải con người, thậm chí còn không biết ngôn ngữ của chúng ta, hoặc bọn họ chẳng muốn biết, con người trong mắt bọn họ chỉ là con mồi, săn lùng, bắt giết, cũng chỉ là thú vui nho nhỏ.



Khi nghĩ đến đây, tim La Giản trở nên lạnh lẽo, dù sao những kẻ truy sát này không phải dễ chọc, nhưng tên trước mắt cậu lại hơi kỳ lạ, La Giản tưởng rằng lần thứ hai gặp lại anh ta cũng sẽ đâm mình một dao như lần trước, không chết cũng mất nửa cái mạng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này, quả thật khiến La Giản cực kỳ xấu hổ.



Không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, nhưng nhìn dáng vẻ của kẻ truy sát có lẽ không tính thả cậu xuống, La Giản cũng mặc kệ! Anh ta muốn đi đâu thì đi, đến đâu tính đến đó!



Kẻ truy sát ôm La Giản chậm rãi đi vào khoang thuyền, từng bước chân dẫm lên sàn phát ra tiếng động nặng nề, trái tim của La Giản cũng theo đó run lên.



Anh ta sẽ mang mình đi đâu? La Giản suy đoán, đầu óc có hơi hỗn loạn, áp lực lại tăng lên. Lúc này La Giản suy nghĩ rất nhiều điều, nghĩ đến mảnh giấy của mật thất, suy đoán A Lam sẽ trốn ở đâu? Nghĩ đến chiếc chìa khóa trong túi áo, nghĩ đến con đường thoát khỏi đây… Rất nhiều rất nhiều, cuối cùng nghĩ đến kẻ truy sát trước mặt.



Vừa vặn anh ta cũng cúi đầu nhìn La Giản, trong đôi mắt đỏ máu ấy tựa như ẩn chứa chút dịu dàng.