Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 22 : Kế thừa

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Có phải mình đang nằm mơ không?



Phong Vũ Lam xoa mắt, nhìn chằm chằm vào cuốn sách ma kia, trên mặt giấy rõ ràng có một câu “Tôi không có chơi ngài”, giống như đang đáp trả Phong Vũ Lam, cậu ấy nghiêng đầu suy nghĩ tựa như đang muốn kiểm tra xem đó có phải là thật không, nên hỏi:



“Ông là ai?”



Sách ma lại thay đổi, xuất hiện một dòng chữ:



Tôi là ngài.



Câu nói này càng khiến Phong Vũ Lam khó hiểu, hỏi: “Sao ông lại là tôi?”



Tôi đương nhiên có thể là ngài, tôi là ý chí, bản năng, huyết thống, truyền thừa của ngài, những gì ngài có là lý do để tôi tồn tại.



Phong Vũ Lam cảm thấy não mình không đủ dung lượng để dùng, cậu ấy im lặng nhìn trang sách rất lâu, nhưng vẫn xem không hiểu ý nghĩa bên trong, nên Phong Vũ Lam đổi một cách hỏi khác: “Đừng nói những điều phức tạp như thế, tôi chỉ muốn hỏi ông, ông là vũ khí của tôi đúng không?”



Đúng vậy.



“Vậy ông có thể làm được gì? Ý tôi là… vũ khí không phải dùng để tấn công sao? Như đao như súng nè, một quyển sách sao có thể giúp tôi đuổi kẻ địch đi?” Phong Vũ Lam có chút không cam lòng, thật ra cậu ấy rất thích thanh đao của La Giản, ở nơi nào cũng có công dụng, dù chặt rau hay để giết người.



Đương nhiên tôi có thể giúp ngài đánh lùi bất cứ kẻ địch nào, thậm chí tôi có thể sáng tạo kỳ tích cho ngài.



“Nói dễ nghe thật, nhưng tôi phải làm cách nào mới sử dụng ông được?”



Tôi là sách ma, ngôn ngữ chính là sức mạnh của tôi, chỉ cần ngài đọc ma chú thì có thể sử dụng sức mạnh của tôi.



Dafuk, chẳng lẽ mình sắp biến thành pháp sư? Phong Vũ Lam kích động, trong đầu không ngừng tưởng tượng các loại ma pháp vô địch. Phong Vũ Lam kích động nhìn sách ma, vừa định nói chuyện thì nó  lại thay đổi, một câu nói mới xuất hiện:



Nhưng ngài phải chú ý, ngài quá nhỏ bé, những ma chú có thể sử dụng chỉ có hạn… phải nói là rất ít, chỉ có một chút tác dụng phụ trợ, trước lúc ngài không đủ mạnh, tôi sẽ nói cho ngài biết lúc nào có thể sử dụng ma chú, cũng sẽ tư vấn cho ngài.



Trừ việc này, ngài cũng phải học tập ma chú, nó sẽ giúp ngài mạnh hơn, đương nhiên tôi sẽ chỉ dẫn cho ngài.




“Cậu không nhớ à? Cậu đặt một mảnh giấy lên bàn, bên trên viết cái gì mà mời tớ gia nhập trở thành đồng đội với cậu, còn bảo tớ ký tên ở mặt sau nên tớ mới ký.”



La Giản đau đầu xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Ngu ngốc, về sau những thứ không phải chính miệng tớ bảo cậu thì cậu đừng ký bậy bạ dùm tớ được không?!”



Phong Vũ Lam bĩu môi, đáng thương khều ngón tay: “Nhưng mảnh giấy đó do cậu lấy ra mà, tớ còn tưởng cậu để tớ ký!”



La Giản bất đắc dĩ sờ đầu A Lam, Phong Vũ Lam lạc quan tuyệt đối không để ý đến loại chuyện này, nằm trên giường bệnh lăn đi lăn lại đòi ra ngoài chơi. La Giản không vui, cậu luôn cảm thấy mảnh giấy tự mời đồng đội cho cậu rất có vấn đề, hay có người đang nhắm vào A Lam? Không, hoặc là có người đang nhắm vào cậu?



Mảnh giấy đó là do Boss đưa, có nên đến quán rượu tìm ông ta hỏi không? La Giản rối bời, áy náy nhìn La Giản, trong lúc vô ý liên lụy đến A Lam là lỗi của cậu, những thứ của mật thất không nên để bậy bạ trước mặt người khác, là La Giản cậu sơ suất.



Phong Vũ Lam ồn ào đòi ra ngoài, nằm trong phòng bệnh đến sắp mốc meo luôn rồi, nhất là vừa trải qua khảo nghiệm của mật thất, Phong Vũ Lam muốn ra ngoài đến nơi có thật nhiều người, chứ không phải chỉ đứng trong một căn phòng nhỏ hẹp phong kín đầy tối tăm!



Hôm nay La Giản không có ca trực, nên đồng ý đủ loại yêu cầu vô lý của Phong Vũ Lam, còn chưa kịp di chuyển thì một đám người lạ mặt đột nhiên xuất hiện bảo mình là cảnh sát, vừa đi vào phòng bệnh liền vây quanh Phong Vũ Lam làm cậu ấy ngớ cả người, La Giản cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, cậu lùi vào góc phòng, một tay chạm vào thanh đao ở sau lưng.



Phong Vũ Lam nhìn bọn họ, sợ đến mức rút vào giường bệnh. Một trong số cảnh sát mở miệng:



“Phong Vũ Lam… Tiên sinh, đúng không?”



“Đúng… Đúng vậy…”



“Có người tố cáo anh tội mưu sát.”



“Cái heo gì?!” Một câu nói đã khiến Phong Vũ Lam gần như nhảy dựng lên, suýt chút rơi khỏi giường bệnh, đùa kiểu mèo kiểu chó gì vậy, Phong Vũ Lam tôi lớn thế này đến cổ gà còn không dám cắt, làm sao dám giết người?



“Đừng căng thẳng.” Người cảnh sát đó lại nói: “Chứng cứ không đủ, đến điều kiện tạm giam củng không có.”



“Vậy chuyện gì đang xảy ra?”



“Rạng sáng nay, có người bị giết sau đó vứt xác ở nơi hoang vắng, dựa theo cách giết người, thì hung thủ và tên đã tấn công cậu là cùng một người, nói cách khác, hắn chính là kẻ sát nhân trong vụ án giết người liên hoàn gần đây, nhưng tệ hơn là, nạn nhân lần này đã từng bị hắn ta tấn công.”