Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 23 : Tái phạm

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Ý của cảnh sát đã rất rõ ràng, kẻ sát nhân liên hoàn lại bắt đầu hành động, những người may mắn sống sót sẽ gặp nguy hiểm lần nữa, nên nạn nhân cần phải được bảo vệ. Trong đó bao gồm cả Phong Vũ Lam, số người may mắn sống sót tổng cộng có ba, một người đã chết, như vậy chỉ còn lại Phong Vũ Lam và một nạn nhân khác, lúc nào bọn họ cũng có thể gặp nguy hiểm.



“Nếu đã thế, tại sao các người lại nói tôi bị tố cáo tội mưu sát?” Phong Vũ Lam biết ý đồ của bọn họ rồi lá gan cũng lớn hơn, hỏi ra vấn đề trong lòng mình nãy giờ.



“Nói ra cũng rất kỳ lạ, trước khi nạn nhân chết có gọi một cuộc điện thoại, nhưng không ai bắt máu, sai khi điều tra, chúng tôi phát hiện cuộc điện thoại đó gọi cho anh…” Cảnh sát nói. “Người nhà nạn nhân quá mức kích động, cho rằng anh là hung thủ giết người, muốn tố cáo anh tội mưu sát.”



Lời nói của cảnh sát khiến Phong Vũ Lam hoảng sợ, theo bản năng sờ lên chiếc điện thoại nằm dưới gối, phản ứng đầu tiên khi cậu ấy tỉnh dậy là cầm di động xem đồng hả, quả thật trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ từ một dãy số lạ, Phong Vũ Lam tưởng người đó gọi nhầm hoặc chỉ là cuộc gọi quấy phá mà thôi. Lúc đó không để ý mà gọi cho La Giản.



Cảnh sát cầm điện thoại Phong Vũ Lam kiểm tra qua một lần, lại nói rõ tình trạng cho Phong Vũ Lam biết, tuy bởi vì cuộc điện thoại này mà Phong Vũ Lam bị nghi ngờ, nhưng cảnh sát cũng đã kiểm tra băng ghi hình của bệnh viện, cả đêm Phong Vũ Lam đều ở trong phòng không hề ra ngoài, y tá trực ca cũng đến kiểm tra phòng, xác nhận lúc ấy Phong Vũ Lam đang ngủ, với lại bệnh viện cách hiện trường án mạng rất xa, đường đi đường về cũng không đủ thời gian, nên có thể chứng minh, Phong Vũ Lam luôn ở bệnh viện, cậu ấy không phải là hung thủ.



Phong Vũ Lam không còn bị nghi ngờ thì chuyện kế tiếp đã dễ dàng hơn, cảnh sát cho rằng kẻ sát nhân sẽ lại đến tấn công Phong Vũ Lam, nên sắp xếp cho cậu ấy: “Bởi vì tình trạng của anh rất đặc biệt nên chúng tôi sẽ chuyển anh đến phòng riêng, vì an toàn của anh, trong khoảng thời gian anh nằm viện sẽ được cảnh sát bảo vệ.”



Trong lòng Phong Vũ Lam thầm mắng, còn không phải theo dám sát tôi ư, bảo vệ dễ nghe quá nhỉ. Nhưng cậu ấy chỉ dám nghĩ trong lòng, cuối cùng cũng phải chấp nhận, vết thương trên lưng còn chưa khỏi, cậu ấy không muốn lại bị đâm thêm mấy nhát rồi toi mạng.



La Giản cũng được cảnh sát mời ra ngoài uống trà, vốn chuyện này không có liên quan đến cậu, nên chỉ hỏi mấy câu rồi thả đi. La Giản có hơi lo, luôn cảm thấy mình đã xem nhẹ chuyện gì đó, nên trước khi đi dặn dò Phong Vũ Lam phải tự chăm sóc cho bản thân, sau đó một mình đi đến quán rượu “Hoa Mạn Châu Sa”.



Có một số việc Boss vẫn chưa giải thích rõ ràng, chuyện La Giản khó hiểu nhất là, vì sao Phong Vũ Lam không phải người chơi lại được mời tham gia? Rõ ràng cậu chưa từng viết thư mời, mảnh giấy kia lại có thể tự động viết? Những câu hỏi La Giản muốn đáp án, lúc này chỉ có mình Boss mới có thể trả lời.
Đáp án của Boss không khiến La Giản vừa lòng, lúc cậu rời khỏi quán rượu đã là buổi trưa, lúc này cậu chuẩn bị trở về bệnh viện thăm A Lam.



Phong Vũ Lam được đưa đến phòng riêng, một mình nằm trên giường bệnh xem đi xem lại cuốn sách ma kia, muốn học loại ngôn ngữ mới lạ này, dù Phong Vũ Lam chẳng muốn nói chuyện với một cuốn sách ngu ngốc.



Trên TV luôn nói về kẻ sát nhân liên hoàn kia, nghe nói đây là vụ án lớn nhất thành phố, đến nay đã có năm người bị giết! Nửa đêm thức giấc luôn nghe thấy tiếng còi cảnh sát reo inh ỏi. Cấp cao rất coi trọng việc này, bên trên và dân chúng tạo áp lực rất lớn cho cảnh sát, vẻ mặt của hai người cảnh sát canh giữ bên ngoài phòng bệnh lúc nào cũng nghiêm trọng.



Hai cảnh sát được lệnh phải giám sát và bảo vệ Phong Vũ Lam 24 giờ, đây cũng không phải chuyện xấu gì, bọn họ chỉ hay đẩy cửa quấy rầy Phong Vũ Lam, dù cậu ấy làm gì cũng phải đi theo, Phong Vũ Lam đi vệ sinh cũng muốn vào cùng, không chỉ Phong Vũ Lam thấy phiền, hai cảnh sát cũng phát mệt.



Nên bọn họ đứng trước cửa phòng bệnh nói chuyện phiếm, nội dung từ bạn gái của nhau kéo đến kẻ giết người liên hoàn, cuối cùng nói đến Phong Vũ Lam, một trong số họ nói: “Cậu nói cái tên thiểu năng bên trong lẩm ba lẩm bẩm gì với quyển sách đó vậy? Chúng ta đứng đây một tiếng, lúc nào cũng nghe.”



Phong Vũ Lam không biết người ta hình dung mình là ‘thiểu năng’, ngồi trên giường, nghiêm túc học tập.



Lúc này một cảnh sát khác nói: “Có lẽ cậu ta bị kẻ sát nhân hù cho khùng luôn rồi.”



Nhưng ngay khi cảnh sát nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau đớn, tựa như ai đập mạnh vào, khi anh ta chưa kịp phản ứng trước mắt đã tối đen, ý thức không rõ