Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 24 : Hóa ma

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Phong Vũ Lam ngồi trong phòng bệnh nghe thấy tiếng kêu rên ngoài cửa, bỗng nhiên cả người lạnh toát, cảm giác này rất kỳ quái. Sách ma đột nhiên rung động mạnh mẽ, xuất hiện một câu:



Chạy mau, có sát khí!



Tuy Phong Vũ Lam luôn cảm thấy quyển sách này rất ngu ngốc, nhưng cậu ấy không phủ nhận đây là vũ khí, là đồng đội của mình. Dù khi nào hay ở đâu, Phong Vũ Lam luôn tin tưởng nó! Nên khi vừa nhìn thấy dòng chữ Phong Vũ Lam lập tức đứng dậy, vết thương trên lưng cậu ấy chưa lành, vẫn còn đau đớn, nhưng cậu ấy không lo được nhiều như vậy.



Phong Vũ Lam ôm sách ma vội vàng chạy vào phòng vệ sinh khóa trái cửa, ngay lúc đóng cửa cậu ấy nghe thấy tiếng kẽo kẹt từ bên ngoài, tựa như có người đẩy nhẹ cửa ra. Phong Vũ Lam không dám nhìn, đóng chặt cửa nhà vệ sinh, run lẩy bẩy ôm sách ma thấp giọng hỏi ý kiến của nó.



Ngài phải chạy khỏi nơi này, chạy thật xa, hãy trốn bằng cửa sổ!



Phong Vũ Lam nhìn cửa sổ trong nhà vệ sinh, phòng bệnh của cậu ấy nằm ở tầng bốn, nhảy xuống cũng chưa chắc đã an toàn, nhưng nếu không nhảy, Phong Vũ Lam sẽ bị vị khách không mời kia nghiền thành tro mất.



“Mẹ nó, sao mình xui dữ vậy, ba ngày bị đuổi giết hai lần!”



Phong Vũ Lam bực bội lầm bầm, nhưng không dám nán lại lâu, dùng cả tay chân bò lên cửa sổ, chỉ vừa nhìn xuống bên dưới thôi đã chóng mặt hoa mắt, lúc này sách ma lại thay đổi:



Bây giờ tôi sẽ dạy ngài câu ma chú thứ nhất, có thể khiến thân thể ngài nhẹ tênh, nhưng do ngài không đủ sức nên chỉ có thể duy trì trong ba phút, ngài phải chú ý, đừng lơ là.



Câu ma chú rất ngắn, Phong Vũ Lam nhìn sách ma, đó là một đoạn văn khó đọc âm tiết kỳ lạ. Phong Vũ Lam không biết nó có nghĩa gì, nhưng một chuyện thần kỳ đã xảy ra, cậu ấy cảm thấy thân thể mình nhẹ hơn mười ký, lại tựa như lực hấp dẫn của trái đất không còn mạnh nữa, tóm lại thân thể trở nên nhẹ hẫng, nhẹ đến gió thổi qua Phong Vũ Lam cũng muốn bay đi.



Phong Vũ Lam khiếp sợ, sau đó vội vàng nhảy lên cửa sổ, bò đến ống nước bên cạnh, cậu ấy thấy tay chân mình không được nhanh nhẹn, lề mề leo xuống, vừa đến tầng ba thì nghe thấy tiếng cửa mở của nhà vệ sinh, tiếng bước chân đang đến gần cửa sổ.



Mau lên! Gã đến rồi!




Phong Vũ Lam không sợ chết, có lẽ nhìn cậu ấy trông nhát gan, nhưng cậu ấy biết, La Giản cũng hiểu lá gan của Phong Vũ Lam còn lớn hơn La Giản, tính cách lạc quan, chẳng có hoàn cảnh nào có thể đẩy cậu ấy vào tuyệt vọng, nếu Phong Vũ Lam có sức mạnh như La Giản, có lẽ cậu ấy cũng chẳng kém gì cậu.



Nhưng trời cao luôn công bằng, thể chất của Phong Vũ Lam rất kém, khi sinh ra cậu ấy không được khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác, tuổi nhỏ nhưng bệnh nặng vô số lần, gần như đã chết non. Sau khi lớn lên thì khá hơn nhiều, nhưng so với những người đàn ông trưởng thành vẫn kém, Phong Vũ Lam luôn oán hận vì sao mình lại yếu ớt như con gái thế này.



Cũng là bởi vì quá gầy yếu, nên khi cậu ấy và La Giản ở cùng nhau, dù gặp chuyện gì, dù La Giản sợ hơn cả cậu ấy, La Giản cũng nhất định đứng ra!



“Mẹ nó!” Bởi vì oán giận về mình, Phong Vũ Lam đột nhiên chụp lấy cuốn sách ma bên cạnh, thấp giọng rống: “Tôi muốn sống sót, hãy cho tôi biết tất cả những câu thần chú có thể cứu sống tôi!”



Cho dù nó sẽ khiến ngài phải trả giá đắc?



“Dù nó mang tôi xuống địa ngục cũng được!”



Cần sức mạnh, cần mạnh mẽ để chiến thắng tất cả, cậu ấy muốn trở thành người hùng mạnh, không để kẻ nào dẫm lên mình, dù có hi sinh bất cứ thứ gì, dù nó có biến cậu ấy thành ác ma đẩy cậu ấy xuống địa ngục, Phong Vũ Lam cũng không hối hận!



Vậy biến thành ma quỷ đi.



Trên trang sách xuất hiện một dãy thần chú rất dài, Phong Vũ Lam xem qua, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, gã nghiêng cổ, cây đao dài quét trên mặt đất phát ra tiếng ma sát chói tai, tựa như không còn hứng thú đùa giỡn con mồi của mình nữa, sát khí tỏa ra khắp nơi từng bước từng bước đến gần Phong Vũ Lam, Phong Vũ Lam thấp giọng lẩm nhẩm đoạn chú ngữ khó đọc này, gương mặt ngây ngô trắng bệch, câu ma chú trong miệng cậu ấy gần như chẳng phát ra âm thanh, tựa như một điệu nhạc tà ác, cười nhạo thiện lương và tội ác trên thế gian này.



Xin thánh tha thứ cho tội ác của tôi và ngài.



Lúc Phong Vũ Lam cúi đầu niệm thần chú, trên trang sách hiện lên một dòng chữ như thế.