Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 39 : Hoa trong gương – trăng trong nước (3)

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Vẫn còn thiếu một người.” La Giản đếm đi đếm lại, cộng thêm cả thầy giáo mới đủ 35 người, nhưng ở đây lại có 35 chỗ ngồi, vậy còn một học sinh nữa đang ở đâu?



Biến mất rồi?



La Giản nhìn quanh phòng học, lần nữa đặt chú ý lên người thầy giáo, từ bên ngoài xem xét, ông ấy chết rất thảm, đầu bị thước sắt đâm qua, từ thái dương xuyên qua lỗ tai, tạo thành một cái lỗ lớn. Ðầu thước không nhọn, mà được mài giũa thành một độ cong nhất định, rất có thể bị hung thủ đâm mạnh vào, nghĩ thôi cũng thấy đau.



Sau khi ông chết mới bị treo lên trần nhà, La Giản nhấc quần áo ông lên, phát hiện trên cơ thể ông có rất nhiều vết thương, có lẽ khi chết cũng bị hành hạ.



“Có thể tạo ra nhiều vết thương như vậy chắc chắn không chỉ một người, có lẽ…” Nhìn xác chết ngồi ngổn ngang dưới lớp học, lại quay đầu nhìn xác của người thầy, cậu tiếc nuối thở dài, không biết khi còn sống ông đã làm chuyện gì để người khác hành hạ mình đến chết thế này.



Như vậy đã rõ hung thủ chính là học sinh lớp này, có lẽ chỉ một bộ phận mà thôi, nhưng dù thế, có thể trơ mắt nhìn thầy giáo bị giết chết sau đó treo cổ, thì dù đám học sinh không tham gia, cũng được xem như là đồng lõa.



La Giản không phản đối nền giáo dục của nước mình, nhưng hệ thống giáo dục có trăm ngàn khe hở thế này thật sự quá thê thảm, dạy ra vài tên biến thái thích giết người cũng là chuyện bình thường. La Giản nhớ đến tin tức bạn cùng phòng tàn sát lẫn nhau cậu đọc vào mấy năm về trước, có thể chứng mình rằng, trên thế giới này không có gì con người không làm được.



La Giản tìm được một cái ví, một chuỗi chìa khóa và một mảnh gương nhỏ trong túi người thầy.



“Gương có giá trị gì nhỉ?” La Giản vuốt mặt gương, mảnh vỡ rất sắc bén, La Giản lấy mảnh gương mình tìm được trong xác của cô gái ra ghép lại, nhưng làm thế nào cũng không khớp, cậu thở dài bỏ vào túi áo.



Ngoại trừ mảnh gương thì những thứ khác không có giá trị gì, trong ví tìm được giấy căn cước của người tên Vương Ðằng và vài tờ Mao chủ tịch giá trị lớn, đáng tiếc không thể mang theo, vì ra khỏi mật thất, trừ những vật La Giản mang vào thì không thể mang bất cứ thứ gì đi.



La Giản bỏ ví sang một bên, chú tâm vào chuỗi chìa khóa, theo lẽ thường mật thất sẽ không để cậu dễ dàng tìm được chìa khóa như vậy, nhưng nhiều chìa khóa thế này, La Giản không muốn thử cũng không được.
La Giản tìm được năm tờ, mở ra có thể thấy các loại chữ viết và đối thoại khác nhau, chỉ là một chút chuyện nhỏ nhàm chán mà thôi, nhưng La Giản chú ý thấy trong nội dung đều cùng nhắc đến một người một sự kiện, và khi nhắc đến người này bọn họ sẽ dùng các cách gọi khác nhau, ví dụ như:



Làm loại chuyện này rồi mà con đó còn có thể ngồi học ở đây được nữa.



Là Vương tiện nhân giúp nó đi cửa sau mà.



Thật không biết xấu hổ, XX khô hết luôn!



Lần trước tao thấy con đó đi khách sạn với trai đó.



Thích bị người ta * như vậy, giết mẹ con nhỏ đó đi.



Đối thoại đến đây thì ngừng, La Giản từ bọn chúng biết được rất nhiều tin tức, có lẽ cô gái bị cưỡng hiếp đến chết kia chính là ‘con nhỏ’ bọn họ nói đến, mà “Vương tiện nhân” chính là Vương Đằng bị treo trên bục giảng.



Thầy giáo và học sinh có quan hệ không tầm thường, mà nữ sinh này còn bị bạn học cô lập, cho rằng hành vì này không đứng đắn, nhưng vẫn rất kỳ lạ… La Giản nhíu mày, cho dù cô gái này có làm việc bậy bạ hoặc ra ngoài câu ba bắt bốn, nhiều lắm chính là lời đồn đãi đến tai hiệu trưởng, sau đó sẽ bị đuổi học thôi, không nghiêm trọng đến mức phải bị giết thế này.



Rốt cuộc vì nguyên nhân gì, có thể làm đám học sinh này điên cuồng đến vậy, không tiếc giết chết thầy giáo và bạn học của mình, cuối cùng chết tập thể trong căn phòng này.



La Giản đọc lại mọi thứ trong tờ giấy lần nữa, vẫn không nhìn ra có gì giá trị, chuyện qua đã lâu, người cũng đã chết, La Giản cũng không muốn tìm nguyên nhân sâu xa nhất, nhưng đau đầu nhất là, cậu không tìm được mảnh gương cuối cùng, đi vòng cả lớp học cũng không tìm được.