Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 40 : Hoa trong gương – trăng trong nước (4)

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


“Có phải mình đã quên gì không?” La Giản tự hỏi, tấm gương không thể vô duyên vô cớ thiếu mất một mảnh được, nhất định cậu đã bỏ sót nơi nào đó, La Giản đành phải đi quanh phòng học, cậu lục tung bục giảng lên, lật từng cục phấn để xem, sau đó đi xuống cuối lớp, cẩn thận quan sát dòng chữ đẫm máu trên bảng: Người tiết lộ bí mật, giết không tha!



Ai là người tiết lộ bí mật? Bí mật gì không thể để người khác biết?



Đầu La Giản rất rối, mật thất này có quá ít gợi ý, ngoại trừ mảnh giấy kia, không còn manh mối nào khác, La Giản đang nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cửa sổ quanh phòng học, cửa sổ dãy bên này rất dày, không có màn nhưng có kính chắn gió, đó là nơi La Giản chưa tìm qua.



“Thủy tinh à…” La Giản xuyên qua bàn ghế đi đến trước cửa sổ đầu tiên, mặt kính vẫn còn nguyên, còn dán rất nhiều hình có màu sắc sặc sỡ, La Giản nhìn mấy lần cũng không thấy gì kỳ lạ, rồi cái thứ hai cái thứ ba, đến cửa sổ cuối cùng cậu phát hiện mặt kính bên trên đã vỡ mất một nửa, nhưng dưới đất chẳng có mảnh vỡ nào.



“Có lẽ mình nên tìm trong thùng rác.” Theo lẽ thường, thủy tinh vỡ sẽ bỏ vào thùng rác, nhưng trong lớp không có thùng rác, La Giản nhìn, chỉ có một cây chổi và một cái hốt rác, cùng với một đống giấy vụn, đồ ăn thừa hoặc là một đống đồ bỏ đi.



Mảnh gương cuối cùng rốt cuộc nằm ở đâu?



La Giản nhìn chằm chằm vào đống rác kia một lúc lâu, tiếc nuối thở dài một hơi, cậu ngồi xuống nhặt đống giấy vụn lên mở ra, tờ thứ nhất là một số hình vẽ vô nghĩa, tờ thứ hai là bài tập làm sai, tờ thứ ba trống rỗng, tờ cuối cùng có một dòng chữ cực kỳ quỷ dị:



Cẩn thận sau lưng mày.



Cả người La Giản run rẩy, đột nhiên cậu cảm thấy rất kỳ lạ, sống lưng ớn lạnh, tựa như có cơn gió lạnh vừa ùa đến, do tìm kiếm quá nghiêm túc nên cậu không chú ý đến cảm giác lạnh lẽo quỷ dị này.



Phải biết, bây giờ cậu đang ở trong một mật thất có 35 xác chết. Dựa theo chuẩn mực của mật thất, tất cả các thi thể, rất có khả năng sẽ sống lại.



Chỉ cần nghĩ đến việc này sẽ thành sự thật, La Giản chỉ thấy mồ hôi lạnh chảy đầy người, cảm giác sau lưng ngày càng lạnh lẽo, rõ ràng có ai đó… hoặc thứ gì đó đang đứng sau lưng La Giản, nói không chừng đang dùng đôi mắt trống rỗng nhìn La Giản, cả người cậu cứng đờ, chậm rãi quay đầu… nào ngờ…




Tất cả các mảnh gương tìm đủ, La Giản dễ dàng ráp lại, chiếc gương nứt ra thành nhiều mảnh, miễn cưỡng có thể ghép lại thành một, soi vào mặt cậu như bị chia năm xẻ bảy, La Giản nhìn một lúc lâu, nhưng nó chẳng xảy ra điều lạ nào, gương vẫn thế chẳng có một chút phản ứng.



“Sao lại thế, chẳng lẽ còn thiếu thứ gì sao?”



La Giản có gắng nhớ xem mình có quên điều gì không, nhưng nghĩ muốn nát óc cũng không rõ, gương đã tìm đủ, nhưng không có gợi ý tiếp theo.



La Giản buồn rầu nhìn chằm chằm vào gương, cố gắng nhớ đến từng chi tiết, cậu đột nhiên nhớ đến phần sau của bài thơ kia, một mặt là một mặt, một mặt còn một mặt, tay trái đổi tay phải, mặt cậu là mặt tôi.



La Giản nghĩ nghĩ, bất giác đọc khỏi miệng, trong nháy mắt, cậu thấy đầu mình choáng váng, tựa như trong một khắc cậu đã mất đi ý thức, nhưng cảm giác này đến nhanh đi cũng nhanh, rồi nhanh chóng vụt qua.



Trong đầu vẫn còn cảm giác khó chịu này, La Giản lắc đầu, ngước mắt quan sát hoàn cảnh bốn phía, vừa nhìn lập tức kinh hãi! Bởi vì La Giản phát hiện, không biết vào lúc nào, tất cả các thi thể trong phòng học đã biến mất!



“Xảy ra chuyện gì?!” La Giản không hiểu nổi, vừa rồi cậu chỉ chăm chú nhìn vào gương một lát, không đến mấy phút mà toàn bộ xác chết đã biến mất một cách kỳ lạ, đến những mảnh gương, nước thối cũng không còn, nếu không phải trong phòng vẫn còn có dấu vết đánh nhau, La Giản gần như đã nghi ngờ bản thân ảo giác!



Chúng biến mất lúc nào, sao cậu chẳng có cảm giác nào thế.



La Giản bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng lấy chiếc di động nokia mình tìm được ra, thời gian bên trên dừng lại ở 15:11.



Nhưng đợi rất lâu, phút vẫn dừng ở con số 11, thật giống như thời gian đã ngừng lại, nhốt La Giản ở căn phòng đáng sợ này, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.