Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 82 :

Ngày đăng: 03:39 19/04/20


"Tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội này." Hình Viêm cười với La Giản, nụ cười của hắn thực ôn nhu, hắn lớn lên tuấn tú, nụ cười khiến hắn càng thêm giàu có mị lực, sau đó hắn đi một bước về phía La Giản, nhưng tương ứng, La Giản cũng phản xạ có điều kiện mà lùi về sau một bước.



Điều này không nên, La Giản nói với bản thân, cậu hẳn nên bước tới, đoạt lại thân phận của mình từ tay đối phương, như vậy La Giản mới có thể sống sót, đây mới là phương án chính xác đối với La Giản, mà không phải dưới sự áp bách nho nhỏ của đối phương liền cầm lòng không đậu mà lui về phía sau, cậu không nên cảm thấy sợ hãi, không nên lùi bước.



Nhưng mà không còn kịp rồi, La Giản đã lùi bước, mà Hình Viêm cũng tinh tường nhận ra điều này, tươi cười trên mặt hắn càng rạng rỡ, mang theo khí thế hùng hổ dọa người, từng bước một hướng về phía La Giản đi tới, La Giản đành phải từng bước lui về phía sau, tận đến khi lưng cậu chạm phải vách tường, lui đến không thể lui được nữa.



Sau đó Hình Viêm tới gần cậu, gần như đứng sát trước mặt cậu, kẻ truy sát từ trước đến nay đều lạnh băng lần đầu tiên mang theo độ ấm của nhân loại, thời điểm đối phương vươn tay ôm La Giản vào trong ngực, La Giản thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim hắn đập, ấm áp, có hô hấp, có nhiệt độ cơ thể.



Nhưng mà ngược lại, La Giản lại không cảm thấy được độ ấm của bản thân. Toàn thân cậu lạnh lẽo, thân thể chết lặng, phảng phất như cậu không còn tồn tại, nhưng tay chân vẫn có thể hoạt động, máu cùng trái tim đã đông cứng, cảm giác này... giống như một cái xác không hồn.



Hình Viêm dường như thực hiểu rõ cảm giác của cậu, cho nên Hình Viêm ôm cậu thật chặt, truyền độ ấm của bản thân sang cho cậu, khiến La Giản trong lòng hắn phát run, La Giản đã không biết mình nên làm gì bây giờ, cậu thập phần sợ hãi, cậu biết mình đang chậm rãi "mất đi", mất đi thân phận người chơi của mình, đồng thời mất đi cảm giác "tồn tại", trong định nghĩa của mật thất, kẻ truy sát là những con rối, bọn họ thậm chí không được coi là những sinh vật chân chính tồn tại, cho nên một khi La Giản trở thành "kẻ truy sát", như vậy đương nhiên, một phần của La Giản cũng đã chết đi.



Khi phần đó của La Giản "chết đi", tương ứng, Hình Viêm chậm rãi nhận được những thứ không thuộc về hắn, hắn sẽ chậm rãi sống lại, một lần nữa giàu có sức sống, trở thành một người chơi chân chính, mà không phải hung thủ trong một góc âm u mà chết lặng múa dao mổ, không còn bị tra tấn, tiếp nhận hết thảy những thứ nguyên bản thuộc về La Giản.



Đúng vậy, nếu Hình Viêm thành công thay thế thân phận La Giản, như vậy hắn không chỉ có được thân phận người chơi của cậu, thậm chí có được thân phận của cậu trong đời sống hiện thực, người nhà của cậu, tài sản của cậu, tất cả mọi thứ của cậu, đều sẽ theo chuyển đổi thân phận mà nhường lại toàn bộ cho một người xa lạ.



Cha mẹ La Giản có lẽ chỉ có thể phát hiện tính cách con trai của mình có biến hóa một chút, bọn họ thậm chí sẽ không phát hiện con trai của mình từ đầu tới chân đã đổi thành một người khác.



Đây là hệ thống thay đổi thân phận của mật thất, đây là địa phương cường đại nhất cũng đáng sợ nhất của nó. Không chỉ có thân phận, ngay cả sự "tồn tại" cũng phải chắp tay nhường ra.



Mà giờ phút này, La Giản đang rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của bản thân đang chậm rãi biến mất, cậu cũng không thực sự biến mất, chỉ là cậu cảm giác bản thân không còn là mình nguyên bản, có sự vật mơ hồ đáng sợ nào đó đang thay đổi cậu, cậu không còn là cậu, lý trí của cậu bị rút mất, linh hồn vặn vẹo, ký ức cũng dần trôi đi, tựa như cảm giác của cậu lúc tỉnh lại trên lưng anh trai.
"Tôi chỉ muốn nói với em." Hình Viêm thở dài một hơi: "Tôi không biết mở miệng thế nào, bởi vì tôi không được coi là nhân loại chân chính, Hình Viêm chân chính đã chết, tựa như lúc trước tôi đã nói, thân thể hắn biến thành nhà giam, linh hồn hắn bị giam cầm đến phát điên, hắn thành công đem bản thân xé nát, biến thành một cái võ rỗng, mà tôi, là ra đời từ bóng đêm...Một thể ý thức sinh ra trong bóng tối, tôi chiếm cứ vỏ rỗng mang tên "Hình Viêm", mà tôi cũng không biết, tôi có phải Hình Viêm hay không, bởi vì tôi không chỉ chiếm cái vỏ rỗng này, mà còn kế thừa ký ức của hắn."



"Tôi chỉ muốn nói với em tôi không phải con người, cho dù tôi thực sự cướp đi thân phận người chơi của em, tôi cũng không phải nhân loại chân chính. Nhưng tôi muốn nói chuyện với em, tôi muốn nói với em một vài điều, tôi cũng muốn biết cảm tình của em dành cho tôi, tôi vẫn luôn nhớ em, khi chúng ta tách ra, tôi muốn bay tới bên cạnh em, mặc kệ cái gì, chỉ cần ở bên em, là tốt rồi."



Hình Viêm ôm La Giản chặt hơn nữa, La Giản cũng không cầm lòng nổi mà vùi mặt vào ngực Hình Viêm, cậu nhận ra tình cảm nùng liệt đó, bọn họ tựa như người yêu lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, hận không thể thời thời khắc khắc luôn ở bên nhau, lại không thể mỗi thời mỗi khắc đều bị chia cắt.



"Tôi không biết phương thức con người yêu đương thế nào, kỳ thật trong trí nhớ Hình Viêm cũng không có, tôi hi vọng có thể thông qua phương thức bình thường biểu đạt tình cảm của tôi dành cho em, nhưng ngay cả mở miệng nói chuyện tôi cũng không làm được, thực xin lỗi, tôi chỉ có thể cướp đoạt giọng nói của em, tuy chỉ là một chốc ngắn ngủi, có lẽ em phải đợi thật lâu thật lâu, mới lại có thể nghe thấy tôi nói chuyện với em, nhưng tôi đã không thể tiếp tục nhẫn nại.



La Giản ngẩng đầu nhìn Hình Viêm, Hình Viêm cũng mỉm cười nhìn cậu: "Điều tôi muốn nói với em chính là... Tôi thực thích em."



Đây là...thông báo? La Giản đột nhiên đỏ mặt, nhưng cậu không dám chớp mắt, đành phải nhìn chằm chằm Hình Viêm, nhìn khuôn mặt hắn mỉm cười, trầm mê trong ngữ khí mềm nhẹ ôn nhu say lòng người của hắn.



Hình Viêm bỗng nhiên cúi đầu, đưa môi lại gần, chạm vào môi La Giản, trên môi ướt át mềm mại, đây chỉ là một cái hôn phi thường đơn thuần, bọn họ cũng chỉ đơn thuần chạm môi nhau, chần chờ thật lâu, Hình Viêm mới buông cậu ra, nhưng lại nhịn không được mà cúi đầu hôn trán La Giản.



"Tôi còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng thời gian nửa tiếng căn bản không đủ." Hình Viêm tựa hồ cảm thấy thật đáng tiếng, hắn tiếc nuối nhìn La Giản: "Tôi biết em vẫn luôn phòng bị tôi, em cũng luôn không thể xác định tình cảm của em đối với tôi, tôi cũng không để ý chuyện này, bởi vì chỉ cần em có yêu cầu gì, tôi sẽ luôn trợ giúp em."



_________________



Tui phát hiện ra gu công của mình thực tầm thường, chính là loại mét chính người có cơ, giọng ôn nhu quyến rũ, lên được giường ra được phòng khách, mặc quần áo là quân tử, cởi quần áo là dã thú, aiyu.