Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 11 : Của để dành

Ngày đăng: 11:20 18/04/20


Trầm Thiệu đã sớm tìm hiểu, chỉ tiêu của kỳ thi lần này chỉ có một trăm, nhưng người ghi danh đã đến mấy ngàn. Học sinh khắp nơi đều có thể tham gia cuộc thi, thành tích vốn đã cực kỳ xuất sắc, nếu không ngay cả điều kiện đăng ký cũng không đạt được.



Đây quả thực là trong một đám tướng quân chọn ra nguyên soái, mặc dù Trầm Thiệu đã chuẩn bị tư tưởng rất tốt, nhưng khi nhìn đội quân đi thi trùng trùng điệp điệp ở cổng trường, vẫn cảm khái một phen, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc a.



Kỳ thi gồm ba môn, chia ra hai ngày thi, môn đầu tiên khiến nhiều kẻ bại trận thảm hại chính là tiếng Anh. Trầm Thiệu nhìn số từ ngữ phức tạp trong đề thi, thở dài, đây có chỗ nào là tuyển sinh trung học, thực sự là một tập hợp những vấn đề khó giải của tiếng Anh, học sinh không dùng tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ được, sẽ không thể làm được hết bài.



Trải qua một buổi thi tiếng Anh, rất nhiều thí sinh sắc mặt đã xám xịt tuyệt vọng. Khi thi môn vật lý buổi chiều, Trầm Thiệu nhìn đề bài có thể so sánh với kỳ thi vật lý quốc tế, đối với trình độ ra đề rất biến thái của trường đã có sự nhận thức khác, thí sinh đáng thương xung quanh cậu, căng thẳng đến mức mặt mũi trắng bệch.



Thi xong vật lý, nhóm thí sinh vốn tràn đầy tự tin đã bị đánh cho không còn manh giáp, thanh âm trò chuyện sau khi ra khỏi trường thi đều trở thành hữu khí vô lực.



Trầm Thiệu thực cảm ơn ông trời đã cho cậu một cái đầu rất tốt, tuy không dám chắc chắn bài thi đều làm chính xác không sai chỗ nào, nhưng ít ra cũng có thể làm được hết đề thi.



Sáng hôm sau là buổi thi cuối cùng – môn Toán học, Trầm Thiệu vừa đọc đề xong, quả nhiên vẫn là đề bài yêu cầu cao độ, kiểu này đã sớm vượt qua trình độ kiến thức tốt nghiệp cấp hai bình thường rồi.



Môn Toán cuối cùng thi xong, có người vui có kẻ buồn. Trầm Thiệu trở về khách sạn, lên đến khi Đào Hương ở thành phố Phù Dung. Khu Đào Hương tuy thuộc thành phố Phù Dung quản lý, nhưng kinh tế cũng chưa phát triển lắm, rất nhiều người thành phố Phù Dung vẫn đến thành phố khác làm công, đối với sự phát triển của quê hương cũng không coi trọng.



Như hiện tại một căn nhà trệt sân vườn lớn, chào giá tám vạn cũng không có chịu mua, nhưng căn nhà mái ngói thủy tinh có giá thấp hơn, đáng tiếc dù vậy, cũng không có ai chịu mua nhà ở địa phương này.



Trầm Thiệu nhìn thông báo ra bán nhà ở, giá thấp làm người ta không dám tin. Nếu để vài năm sau nhìn lại, khẳng định hận không thể mua một hết về lập tức, cho dù đất trống chỉ để đó không làm gì, cũng có giá trị không ít.



Nên Trầm Thiệu cảm thấy, nếu cậu không nhân cơ hội khu Đào Hương chưa phát triển mua trước mấy căn, chiếm lấy mấy căn rộng rãi làm của để dành, quả thực đã phí một cơ hội cực kỳ lớn rồi.
Hai người nhìn nhau cười, bất quá cũng biết đó chỉ là nói đùa, ai cũng không nghĩ l2 thật. Dù sao trúng tuyển kỳ thi chỉ có thể chứng minh năng lực của cậu hiện tại, sau khi vào học rồi, từ học sinh ưu tú biến thành học sinh đến sức khỏe cũng không có, bọn họ cũng không cần đem chuyện vẽ vời thêm cho đẹp.



Trầm Thiệu đứng bên ngoài phòng ghi danh chưa tới mấy phút, Chu Trạch Vũ và mẹ y đã từ trong bước ra. Thấy Trầm Thiệu vẫn còn đợi mình, khuôn mặt Chu Trạch Vũ nhất thời đầy ý cười, ba bước thành hai đi đến trước mặt Trầm Thiệu: "Không ngờ, cậu chính là thiên tài đạt hạng nhất lần này a."



Trầm Thiệu cười khổ khiêm tốn vài câu, cậu có thể làm được như vậy, bất quá chỉ dựa vào trí nhớ tốt, gặp qua rất nhiều kiểu đề thi trong sách tham khảo mà thôi. Nếu là thiên tài thật sự, ba trăm năm mươi điểm ít ra có thể lấy được ba trăm bốn mươi chín điểm, điểm của cậu vẫn còn kém rất xa.



Mẹ con Chu Trạch Vũ mời hắn cùng về thị xã Quả, bất quá vì cậu muốn tìm căn phòng gần trường học, nên liền từ chối lời mời của họ, hẹn với Chu Trạch Vũ ngày ba mươi mốt tháng tám gặp lại ở trường.



Hiện tại thông tin còn chưa thuận tiện lắm, tuy đã bắt đầu có người dùng điện thoại bàn hoặc máy nhắn tin cầm tay, nhưng với đa số người dân bình thường mà nói, các loại hình di động này vẫn còn xa cách với họ.



Không ai ngờ sau đấy vài năm ngắn ngủi, di động sẽ xuất hiện như nấm mọc sau mưa trên thị trường Trung Quốc, đến mức gần như mỗi người đều có, làm Trung Quốc trở thành thị trường di động lớn nhất toàn cầu.



Trầm Thiệu chọn lựa vào chỗ, rốt cục chọn được một căn phòng nhỏ trong một tiểu khu có trị an rất tốt gần trường học, một phòng khách một phòng ngủ một phòng bếp, đồ gia dụng trong nhà cũng đầy đủ, giống như căn nhà trọ nhỏ dành cho thành phần tri thức độc thân. Trầm Thiệu rất hài lòng với điều kiện nơi đây, nhưng tiền thuê hàng năm thì có hơi cao.



Về mặt tiền bạc hiện tại cậu tạm thời không thiếu, nên cũng không muốn quá ủy khuất bản thân về mặt ăn ở, ba năm trung học là khoảng thời gian học tập rất quan trọng, cậu muốn tạo điều kiện học hành thật tốt.



Tiền còn có thể kiếm lại được, nhưng cơ hội học tập tri thức rất khó có được.



Bút trong tay vung lên, ký hợp đồng thuê nhà trong ba năm, cũng là bắt đầu một trang mới trong cuộc đời cậu.