Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 12 : Tình nghĩa

Ngày đăng: 11:20 18/04/20


Khi Trầm Thiệu từ thành phố Phù Dung trở lại thị trấn Bồng, chuyện cậu đứng đầu toàn huyện đã truyền khắp cả thị trấn Bồng, cậu mới về đến nhà chưa đến hai ngày, bí thư thôn ủy Trầm Toàn Phát dẫn toàn bộ chủ nhiệm và kế toán đến tận cửa.



Nếu nói người vui mừng nhất trong thôn ủy với chuyện Trầm Thiệu đứng nhất, không thể nghi ngờ – nhất định là Trầm Toàn Phát, dù sao mấy năm nay ông đã cố gắng tranh thủ không ít khoản trợ cấp cho Trầm Thiệu, ví dụ như Trung thu, Nguyên đán, Tết Âm lịch... này nọ, trong thôn sẽ đặc biệt trợ cấp sinh hoạt cho các hộ nghèo và neo đơn, mỗi lần ông đều để một phần cho Trầm Thiệu.



Bây giờ Trầm Thiệu không chịu thua kém, đứng nhất toàn huyện, cuối cùng cũng khiến những người nói xấu sau lưng ông ngậm miệng, đứa trẻ trong thôn có khả năng như vậy nếu không ủng hộ, vậy thì biết ủng hộ ai?



"Tiểu Thiệu a," Trầm Toàn Phát nhìn Trầm Thiệu, nhớ đến Tần triều tạp ký mình từng xem, cảm thấy mình tựa như Lã Bất Vi, liếc mắt đã nhìn ra Trầm Thiệu đầu cơ kiếm lời, hiện tại đã gieo một phần thiện duyên, chờ sau này đứa nhỏ kia huy hoàng, sao lại không nhớ đến phần ân tình của ông, "Trong thôn nghe nói cháu đứng nhất toàn huyện, mọi người đều vui mừng, nên thôn ủy chúng ta cũng đại diện cả thôn vội đến chúc mừng cháu."



"Cám ơn bác Trầm, cám ơn mọi người." Trầm Thiệu cười cười với vài vị thành viên trong thôn ủy, pha trà ngon bưng lên, sau đó nói với họ, "Chuyện nhỏ như vậy cũng phiền các bác các chú đi một chuyến, thật là ngại quá."



"Chúng ta đều là người thôn Trầm gia, cháu là con cháu trong thôn, các bác làm người lớn nhìn con cháu không chịu thua kém, trong lòng rất mừng," Trầm Toàn Phát nói rất êm tai, đem hành động của bọn họ chuyển thành sự quan tâm của người lớn dành cho con cháu, chứ không phải thấy cậu mồ côi rồi thương hại, "À, cháu chuẩn bị ghi danh trường nào?"



"Tôi cũng muốn thưa với bác Trầm chuyện này," Trầm Thiệu rộng lòng, khuôn mặt tràn đầy vui mừng nói, "Mấy ngày nữa tôi sẽ đến trường ở thành phố Phù Dung, nhờ mọi người trông coi nhà cửa một chút." Cậu quay đầu nhìn lướt qua căn nhà trống không, "Tuy cũng không có gì giá trị, nhưng ít nhiều gì..."



Cậu còn chưa dứt lời, vài người có mắt cũng trầm lặng theo, sau một giây tĩnh lặng, Trầm Toàn Phát đánh vỡ sự yên lặng lúng túng này: "Thành phố Phù Dung? Sao lại đến chỗ xa như vậy?" Trong tưởng tượng của ông, Trầm Thiệu có thể học ở một trường trung học nào đó ở thi xã Quả đã rất lợi hại, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đối phương có thể học trung học ở thành phố Phù Dung.



"Mấy hôm trước tôi đã thi vào Tam Trung Phù Dung, đã trúng tuyển rồi." Trầm Thiệu gãi gãi đầu, "Có thể vài năm tới sẽ ít trở về, nên liền kính nhờ các bác các chú giúp đỡ trông chừng nhà giùm một chút."




Giữa tháng tám, Trầm Thiệu xách hành lý, lên ô tô đến thành phố Phù Dung. Trên xem rất náo nhiệt, các hành khách ríu rít tám chuyện trong huyện, tuy nhiều người không biết nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú nói chuyện của họ.



"Các người biết đứa nhỏ đứng nhất toàn huyện kỳ thi trung học lần này là ai không?" Một người đàn ông từ kỳ thi tú tài nói đến thi trung học, sau đó kéo đề tài đến Trầm Thiệu là người đứng đầu toàn huyện.



"Đứa nhỏ kia làm sao?" Người phụ nữ sau lưng y khoảng bốn mươi tuổi hỏi, "Tôi nghe nói thằng bé không thi Nhất Trung của thị xã, cũng không thi Nhất Trung của huyện, ngược lại thi Tam Trung Phù Dung, hơn nữa còn đậu lớp chuyên."



"Tam Trung Phù Dung?" Người đàn ông hơi ngạc nhiên, sau một lúc mới nói, "Thằng bé đó cũng lợi hại, đáng tiếc không gặp được người cha tốt, cũng là đứa khổ mệnh a."



"Cha nó làm sao?" Những người trên xe nghe đến đây, nhất thời tinh thần sôi trào, đều nhìn về phía người đàn ông kia, chờ hắn kể mấy chuyện bí mật khác người.



Mọi người còn không biết sao?" Người đàn ông rất hài lòng kiểu phản ứng của họ, cao giọng nói, "Con gái của em gái tôi cùng tuổi với nói, nên chúng tôi cũng biết một vài chuyện về nói. Nghe nói cha thằng bé không chết, thực tế là chạy theo người đàn bà khác..."



Người đàn ông đem hình tượng một người cha vô tình và đứa con đáng thương bàn tán sâu sắc, rất sống động, giống như hắn người chứng kiến toàn bộ, người trên xe cũng nghe hắn chửi mắng tên súc sinh không biết xẩu.



Trong góc thùng xe, Trầm Thiệu tự nhiên nhặt được danh hiệu "Thằng bé đáng thương":...