Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 15 : Trầm thiếu

Ngày đăng: 11:20 18/04/20


Cuộc khẩu chiến về giáo dục bên ngoài cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường của nhóm học sinh Tam Trung, nhà trường cũng có ý ngăn cách các loại ngôn luận của thế giới bên ngoài, để tránh ảnh hưởng đến học sinh.



Lịch sử lâu đời của đất nước Trung Quốc, có nền văn hóa lịch sử phong phú cùng tư tưởng truyền thống tốt đẹp, trải qua những cuộc cải cách giáo dục lớn, Trung Quốc đã học được cách giữ lấy tinh hoa, loại bỏ cặn thừa để vận dụng vào tri thức quốc gia, khiến người dân ngày càng tiếp thu văn hóa và phong tục khác nhau từ khắp nơi trên thế giới.



Có đôi lúc, khi bắt đầu biện luận thì rất tốt, bởi vì có tranh luận mới có tiến bộ, mặc dù nhìn chung quan điểm của nhóm người tranh luận thập phần cực đoan, nhưng đa số vẫn mong muốn đất nước của mình càng ngày càng tốt, càng ngày càng mạnh.



Những vấn đề xã hội đối với rất nhiều học sinh trung học mà nói, tựa hồ vẫn còn xa vời. Nhóm học sinh lớp mười lăm sau buổi hội diễn Trung Thu càng đoàn kết hơn, bầu không khí học tập cũng càng ngày càng hăng hái, dần dần hình thành kiểu cạnh tranh lành mạnh, làm lớp mười lăm như tỏa hào quang trong mắt những học sinh cùng khối khác.



Trầm Thiệu chỉ là người bình thường, nên dù cậu là học sinh rất)l thích tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng cũng gần như hâm mộ mà thôi, cuộc sống này đối với cậu mà nói, lâu lâu sẽ tự tiêu khiển tự vui với đàn piano, luyện tập thư pháp để tôi luyện tâm tính, đã đủ rồi.



Vì Tam Trung rất coi trọng mọi sở trường của học sinh, nên rất nhiều cuộc thi đều sẽ có sự tham gia của học sinh trường. Trầm Thiệu thường theo dõi trên báo trường, lớp nào có học sinh nào tham gia từng cuộc thi nào, đứng hạng thứ mấy. Mỗi lần đọc được tin này nọ, Trầm Thiệu đều cảm khái một tiếng, những bạn học kia thật lợi hại, tuổi tinh thần của cậu thực tế đã gần ba mươi, nếu đời này đầu óc không đột nhiên tốt hơn, năng lực của cậu vẫn còn kém những đứa trẻ kia.



"Trầm Thiệu, cậu đang đọc báo trường à?" Lương Thành thấy Trầm Thiệu đọc báo trường, lơ đễnh nói, "Mấy cái tin đó có gì hay đâu, dù sao trường chúng ta ngày nào cũng có người tham dự mấy cuộc thi kia, nghe nói cúp của trường có tận mấy phòng trưng bày, có rất nhiều cúp không có chỗ để phải khóa trong tủ quần áo."



"Khoa trương như vậy sao?" Trầm Thiệu cười xếp báo trường lại, bỏ vào ngăn bàn, "Dù sao tôi thấy bọn họ đều rất lợi hại."



Lương Thành nhún vai, dù thế nào hiện giờ trong mắt y, người lợi hại chính là Trầm Thiệu, người khác đều là mưa bụi.



Trầm Thiệu không biết mình được đứa ngồi cùng bàn sùng bái mù quáng, tán gẫu với Lương Thành về những người lợi hại mặt này mặt nọ trong trường, trong giọng nói mang theo chút hâm mộ tán thưởng: "Tuổi nhỏ vậy mà đã biết nhiều như thế, thật thông minh."



Lương Thành không còn lời gì để nói nhìn Trầm Thiệu, cậu lên mặt già đời nói người ta tuổi nhỏ vậy mà được à? Cậu có tự phát giác được bản thân mình không vậy?



Tuy trên giấy căn cước của Trầm Thiệu đã mười bảy tuổi, nhưng Lương Thành biết tuổi thật của Trầm Thiệu nhỏ hơn hai tuổi, bất quá tính cách y tuy nội hướng, nhưng cũng biết nhìn mặt đoán người, nên cũng không hỏi Trầm Thiệu vì sao lại cố tình khai tuổi mình lớn hơn.
Nhóm học sinh lại cười đùa tiếp tục, rồi lại cãi nhau, mọi người ăn xong một bàn thức ăn, thậm chí còn ăn thêm một nồi cơm, mới lau miệng thèm thuồng, bắt đầu lấy quà đã chuẩn bị tốt trao cho Chu Trạch Vũ.



Chu Trạch Vũ tuy ngoài miệng đùa giỡn, nhưng thực tế là con trong nhà gia giáo, nên không cần biết quà tặng được gói như thế nào, y đều chân thành cảm ơn, sau đó cất vào túi xách.



Trầm Thiệu tuy không rõ tình huống gia đình Chu Trạch Vũ lắm, nhưng có thể khẳng định là, Chu Trạch Vũ tuyệt đối không nghèo, nếu không cũng không dám tổ chức sinh nhật ở khách sạn Hằng Hoành này.



Đưa quà xong, đoàn người rời khỏi phòng, chuẩn bị về nhà.



Từ lầu hai xuống lầu một là cầu thang xoáy, trái một cái phải một cái, nên bạn học lớp mười lăm đều thấy rõ ràng ở cầu thang đối diện có vài người trẻ tuổi đi xuống, phía sau họ còn có vài vệ sĩ áo đen đi theo.



"Ai, bạn hiền." Chu Trạch Vũ hạ giọng nói với Trầm Thiệu, "Cậu nhìn bên kia, có người đang nhìn cậu."



Trầm Thiệu nghe vậy liền nhìn lại, chỉ thấy bóng của vài người mặc tây trang đen. Thu hồi tầm mắt, cậu cảm khái vỗ vỗ vai Chu Trạch Vũ, "Thời gian vẫn còn sớm, chờ chút bạn hiền đi đo mắt kính với cậu."



Trong nháy mắt, Chu Trạch Vũ cảm thấy thị lực của mình bị sỉ nhục.



"Cám ơn, không cần." Y không từ bỏ ý định lại nhìn về người thoạt nhìn khí thế bất phàm đã bước ra đại sảnh, bất quá chỉ nhìn được một đống bóng lưng.



Có lẽ, có thể là... y nhìn lầm rồi đi?



~oOo~