Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 14 : Biểu diễn đêm Trung Thu
Ngày đăng: 11:20 18/04/20
Cuộc sống trung học so với Trầm Thiệu tưởng tượng đơn giản hơn rất nhiều, hình tượng các bạn học trong lớp so với cậu tưởng tượng hàng ngày chúi mũi học hành cũng khác biệt. Vì bạn học không chỉ có thành tích tốt, còn có rất nhiều sở trường khác. Gì mà múa ba lê, đàn piano, tỳ bà, đàn cổ, hội họa vân vân đều có trong lớp, hoàn toàn nhìn không hết. Làm Trầm Thiệu khiếp sợ chính là một nữ sinh thoạt nhìn xinh đẹp yếu đuối, cư nhiên lại là quán quân cuộc thi võ thuật thanh thiếu niên toàn quốc năm vừa rồi.
Tục ngữ nói, nhìn người không thể nhìn tướng mại, lực lượng lớp bọn họ rất mạnh đã được xác minh.
Sau khai giảng không lâu bọn họ liền đón chào hội diễn văn nghệ Trung Thu, thấy nhân tài trong lớp đông đúc, cũng không lo không có tiết mục, lo nhất chính là làm sao để sắp xếp tiết mục thật tốt, để tiết mục qua được vòng sơ tuyển, sau đó thuân lợi tỏa sáng chói lòa tại hội diễn Trung Thu.
Vì toàn bộ thời gian cho hội diễn văn nghệ chỉ có hơn hai tiếng, toàn trường ba khối tổng cộng gần năm mươi lớp, mà trường học còn mời vài nghệ sĩ biểu diển cho chương trình sinh động, nên những tiết mục được chính thức biểu diễn trên sân khấu thập phần hữu hạn.
Học sinh lớp mười lăm mở hội nghị bàn bạc rất lâu, cuối cùng quyết định nhóm nhạc khí của lớp sẽ đệm đàn, nữ sinh đã được đào tạo chuyên nghiệp hát chính, sau đó chọn thêm vài nam sinh nữ sinh múa minh họa, cuối cùng sẽ là một đoạn múa kiếm.
Ban đầu tưởng êm xuôi, bất quá làm sao đem tất cả nguyên tố hòa làm một, đã làm mọi người mất rất nhiều tinh lực, thậm chí Trầm Thiệu còn thấy vài nữ sinh trong lớp tham khảo thêm không ít vũ khúc và trang phục của các triều đại, làm tìm kiếm rất nhiều tài liệu biên đạo múa, chuyện này đã làm còn phải làm nghiêm túc làm cho thật đẹp, khiến Trầm Thiệu cảm thấy mình quả thực non kém! Nên đến cuối cùng, cậu – không có nhiều tế bào nghệ thuật cho mấy, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của nhóm, không tùy tiện phát biểu ý kiến mang tính xây dựng gì hết.
Tuy Trầm Thiệu đàn piano cũng không tệ, nhưng trong lớp còn có mấy bạn học đàn giỏi hơn cậu, nên về mặt này không cần cậu phát huy, cuối cùng cậu bắt vai thiếu niên thư sinh – khi nhân vật chính Lục Tiếu Ngữ múa kiếm – sẽ đứng bên cạnh múa bút vẩy mực.
Lục Tiếu Ngữ chính là vị hiệp nữ thâm tàng bất lộ kia, nhân vật của Trầm Thiệu là nam tử ôn hòa hỗ trợ nữ hiệp múa kiếm tạo khí thế oa hùng, loại sắp đặt này thập phần có tâm ý, cũng thập phần khảo nghiệm năng lực của mọi người.
Qua vài lần diễn tập, tiết mục của lớp mười lăm quả nhiên thành công tiến vào danh sách biểu diễn, trên đầu ủy viên văn nghệ Lưu Song mang tóc giả búi cao lên, trên người mặc hoa phục đời nhà Đường, nhìn bạn học mặc cổ trang, nắm tay lại đập xuống bàn thập phần có khí thế: "Tiết mục đêm nay là buổi biểu diễn chính thức trước mặt toàn trường, không được phá bỏ thanh danh của chúng ta." Nói xong, cô nhìn về phía Chu Trạch Vũ đang thất thần trong góc, "Chu Trạch Vũ, lúc cậu đánh trống khí thế phải mạnh mẽ, nếu không lúc Lục Tiếu Ngữ lên sân khấu sẽ không tạo đủ cảm giác hoàn cảnh, biết không?"
"Biết!" Chu Trạch Vũ bất giác thẳng lưng, sau đó lau lau trán, nhẹ giọng nói với Trầm Thiệu mang tóc giả đầu đội ngọc quan: "Nhóm nữ sinh lớp chúng ta sao mỗi người càng "dũng mãnh" hơn người kia? Nhóm nam sinh chúng ta làm sao sống yên được chứ?"
"Bị ai lấy rồi." Trầm Thiệu tháo khăn trùm đầu xuống, không để ý nói, "Dù sao cũng không có gì đặc biệt, người khác muốn lấy thì cứ lấy."
Lưu Song nghe vậy không nói gì, nhìn khắp xung quanh, không thấy được ai cầm trong tay tờ giấy Trầm Thiệu viết, đành thất vọng thu hồi tầm mắt.
Đêm hội diễn văn nghệ sau khi kết thúc, học sinh lớp mười lăm cũng không ngờ được tiết mục của bọn họ được lên sóng truyền hình của tỉnh vào hôm sau, trong tin thời sự giữa trưa, khen ngợi khả năng dàn dựng tiết mục, còn đề cao tầm quan trọng tính chất giáo dục.
Vì họ đều là học sinh lớp chuyên của Tam Trung, tiết mục xuất sắc của họ càng có tính đại biểu. Bọn họ khiến người ta nhìn thấy học sinh có thành tích xuất sắc không phải mỗi ngày đều dán mắt đọc sách giống như mọt sách, có sở trường, có sở thích không có nghĩa là học không tốt.
Cho nên, tiết mục xuất sắc của họ trở thành một ngòi nổ, khiến các ngành xã hội nổ ra không ít cuộc thảo luận và tranh luận về việc ứng thí giáo dục và tố chất giáo dục, trên báo chí tạp chí cũng sôi nổi đăng lên những bài viết liên quan, khiến thập phần náo nhiệt.
Giáo dục là trụ cột quốc gia, hơn nữa mấy năm gần đây có không ít giáo sư hạ thấp giáo dục trong nước đề cao giáo dục nước ngoài, cho nên tiết mục của lớp mười lăm vừa ra mắt, liền bị một số người cho rằng đó là biểu hiện của nhóm giáo sư kiểu mẫu. Chọc tức một nhóm người nói không lựa lời, nói rằng nhóm học sinh Tam Trung biểu diễn chỉ có bề ngoài rực rỡ, thực tế không có hồn, không giống như học sinh nước ngoài biểu diễn sinh động hoạt bát vân vân.
"Dưới ngòi bút của những người này, tiết mục xuất sắc của học sinh trong nước chúng ta gọi là không có hồn, tiết mục hồn nhiên trong sáng thì nói xã hội không quan tâm đến giáo dục năng khiếu của học sinh, sao cái gì cũng đều là chúng ta sai?" Trương Gia Hòa đọc báo xong, tức giận đập tờ báo xuống bàn, "Những người này là giáo sư nổi tiếng gì chứ, là tên vô ơn rõ ràng ăn cháo đá bát quên nguồn quên gốc."
"Thì không phải là tên vô ơn sao?" Một thầy giáo bên cạnh nói, "Thật không biết những người nghĩ gì, nếu thật quan tâm đến giáo dục, nên làm gì đó đi, mỗi ngày khua môi múa mép trên báo chí thì có ích gì?"
"Suốt ngày đất nước giàu đất nước đẹp, giống mấy người tự bôi tro trét trấu lên mặt." Một giáo viên khác tiếp chuyện, "Nếu để tôi nói, người nhặt rác ven đường còn cao quý hơn họ, ít ra người ta còn đẩy mạnh việc tận dụng tái chế đồ bỏ đi, còn bọn họ chỉ có thể là người chế tạo đồ bỏ đi."