Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 41 : Ngày cuối
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Ngày dự tuyển thứ ba, ban tổ chức vẫn chia từng nhóm thí sinh làm các bài kiểm tra, buổi chiều tập trung những thí sinh còn lại thi chạy bộ quanh khu nghĩ dưỡng, Cố Ninh Chiêu tựa như công tử thế gia trong mắt mọi người thế nhưng lại về nhất, khiến không ít người biết cậu cũng phải rớt cằm.
Trầm Thiệu thấy nếu không nhờ Cố Ninh Chiêu thỉnh thoảng giúp mình trên đường đua, có lẽ kết quả còn kinh dị hơn. Buổi kiểm tra này cũng không có quy tắc là không được giúp đỡ người khác hay không được nhận sự giúp đỡ, Trầm Thiệu cũng có thể coi như thể lực không tệ nhờ có Cố Ninh Chiêu giúp mà quang vinh về thứ hai.
Cậu thở dốc nhận chai nước từ thầy giáo liền tu một hơi, ánh mắt có chút hâm mộ nhìn Cố Ninh Chiêu hai má đỏ au hơi thở đều đặn, dứt khoát vươn tay khoát lên vai y, đem nửa người dựa hẳn vào vai y: "Ninh Chiêu, cậu nói cậu học với cao thủ, tôi rốt cục đã tin rồi."
Vốn ngày thường cậu cũng đã thường tập thể dục, tự thấy thể lực coi như khá tốt, kết quả dưới biểu hiện của Cố Ninh Chiêu, liền thành nát bét, có lẽ cậu nên đăng ký một suất tập thể hình thôi.
Cố Ninh Chiêu vươn tay khoát lên lưng Trầm Thiệu, để cậu dựa sát thoải mái hơn: "Còn mệt không?"
Trầm Thiệu khụ hai tiếng, vuốt yết hầu lại uống thêm hai ngụm nước: "Đừng nói nữa, lúc chạy đến vòng cuối tôi gần như tắt thở." Cậu quay đầu nhìn các đàn anh đàn chị còn đang gian nan lê lết trên đường đua, lau mồ hôi trán, "May mà có cậu đeo balo giúp tôi, nếu không vòng cuối tôi không hoàn thành nổi."
"Phải làm." Cố Ninh Chiêu xoay đầu sang nơi khác, vành tai hơi ửng đỏ, tay lại thoáng di chuyển, giống như muốn ôm cả người Trầm Thiệu.
"Các em thể hiện rất tốt," Một người trong ban tổ chức mặc áo rằn ri nét mặt nghiêm túc bước đến cạnh hai người họ, khe khẽ gật đầu, "Tiếp tục cố gắng."
Chờ người kia đi khuất rồi, thầy trưởng đoàn vui mừng nhìn Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, ban tổ chức tỏ ý hài lòng với hai người họ, chứng minh hai người họ đã để lại ấn tượng rất tốt.
Sau khi mọi người chạy xong, ban tổ chức phát biểu vài câu, rồi cho mọi người tự do hoạt động, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu cùng mọi người đợi đi thang máy, sau khi bước vào phòng, Trầm Thiệu nhìn đồng hồ: "Chúng ta có thể tắm nhanh, sau đó mặc quần áo chỉnh tề." Cậu vẫn luôn cảm thấy hôm nay sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Như được Trầm Thiệu nhắc tỉnh, Cố Ninh Chiêu đang trầm ngâm gật gật đầu, mặc dù y thích sạch sẽ, bất quá cũng lấy tốc độ nhanh nhất tắm rửa rồi thay quần áo, đến khi y mặc quần áo chỉnh tề rồi, Trầm Thiệu cũng đã dọn phòng ngăn nắp, ngay cả khăn lau tóc họ vừa dùng xong đã phơi lên giá.
"Tắm xong thoải mái hơn nhiều." Tuy hiện tại nhiệt độ khá thấp, bất quá chạy lâu như vậy, thời tiết có rét lạnh cũng không chống lại được thân thể tỏa nhiệt, Trầm Thiệu vừa lấy quyển sách ra chưa đọc hết một trang, đã nghe có người gõ cửa, mở cửa ra thì thấy thầy trưởng đoàn đứng trước cửa, còn có một người trong ban tổ chức theo đằng sau.
"Ban tổ chức thông báo mọi người trong mười phút tập trung, đứng ở vị trí sáng nay đã sắp xếp." Vì có người của ban tổ chức, thầy trưởng đoàn cũng không dám nói nhiều, chỉ cười ra hiệu cả hai nhanh chóng xuống dưới.
Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu cũng không hỏi thêm, vội vàng đổi giày, thấy trước thang máy đông người đang đợi, xoay người đi thang bộ xuống.
"Cám ơn." Trầm Thiệu cúi đầu cắn, kiwi hơi chua, nhưng là vị chua nhàn nhạt, khiến vị kiwi càng ngon hơn, cậu hất hất cằm, "Một miếng nữa."
Cố Ninh Chiêu lại gắp một miếng cho cậu, Trầm Thiệu vừa mới cắn xong, một người đàn ông mặc áo khoác tắm liền đứng trước mặt họ, cậu ngẩng đầu nhìn lại, là thành viên ban tổ chức mặc áo rằn ri ngày hôm qua.
Nuốt hết kiwi xuống, Trầm Thiệu đứng dậy nhường chỗ của mình, còn bản thân thì đẩy Cố Ninh Chiêu ra chen cùng y trên một cái ghế ngồi xuống, đẩy mâm trái cây về phía người đàn ông áo rằn ri: "Mời thầy ăn trái cây."
Người đàn ông áo rằn ri chăm chú nhìn cậu lại nhìn Cố Ninh Chiêu sau lưng cậu: "Tôi không ăn, cám ơn. Hai bạn học sao không ngâm suối?"
"Mấy tháng rồi mới ngâm, nên không dám ngâm quá lâu." Trầm Thiệu nhìn Cố Ninh Chiêu bên cạnh đang vươn tay kéo mâm trái cây từ phía người đàn ông áo rằn ri về lại phía mình, sau đó ghim một miếng kiwi đưa đến miệng cậu.
Trầm Thiệu:...
Cậu ngước lên nhìn người đàn ông tựa hồ không phát hiện ra chuyện gì, yên lặng cúi đầu cắn miếng kiwi, bạn thân nhà cậu còn giống như kẻ bảo vệ miếng ăn sao?
Người đàn ông dời tầm mắt trên hai người đi, cười nói: "Các cậu ngâm xong rồi, thì tới phiên tôi đi ngâm, cơm trưa hôm nay rất ngon, các cậu đừng bỏ lỡ."
Trầm Thiệu nhìn người đàn ông rồi đi, lười trở lại ghế của mình, dứt khoát giữ nguyên vị trí: "Ông ta đến hỏi thăm mình sao?" Cậu thấy người đàn ông sau khi bước xuống hồ, cũng trò chuyện với những thí sinh khác, trầm tư một lúc, "Cảm thấy ông ấy hình như biết cậu."
Tuy trong lời nói coi Cố Ninh Chiêu như người lại, nhưng ánh mắt người này khi nhìn Cố Ninh Chiêu lại không giống người lạ. Dù cho đối phương là quân nhân, ánh mắt khi đối diện với người lạ cũng sẽ khác biệt.
Cố Ninh Chiêu nhìn người đàn ông áo rằn ri nọ, thờ ơ nói: "Có thể từng gặp qua rồi."
Hình như là... người của bác hai y?
Trầm Thiệu nghe vậy nhún vai, nói cũng có lý, nhị thiếu Cố gia nổi tiếng, trong Bắc Kinh đã thấy cậu không biết có bao nhiêu người, nhưng mà không biết ấn tượng mà những người đó có thể để lại với Cố nhị thiếu nhiều ít bao nhiêu thôi.