Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 42 : Giao lưu
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Khu cơm Tây có không ít khác, có người trong nước tóc đen mắt xếch, cũng có khách của các nước khác. Nhóm Trầm Thiệu hai mươi mấy người xuất hiện tại khu cơm Tây, khiến không ít người nhìn chăm chăm, nhất là trong nhóm người lại không ít anh đẹp trai.
Trầm Thiệu không có hứng thú với cơm Tây lắm, ban tổ chức đặt phần ăn cho họ là buffet, cậu chọn hai món thịt bò, nghe gần đó có tiếng tranh cãi, quay đầu nhìn lại, là ba người đàn ông đang tranh luận gì đó với đôi vợ chồng, cuối cùng cậu nghe một người đàn ông chửi tục một câu, không phải tiếng Trung, mà là tiếng Sandøy.
Trầm Thiệu nhíu nhíu mày, động tác gắp thịt bò ngừng lại.
Cố Ninh Chiêu ngoắc người phục vụ, lau miệng xong hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Người phục vụ nói nhỏ: "Hai bên có chút mâu thuẫn, chúng tôi đã gọi giám đốc đến giải quyết."
Quả thật có giám đốc đến giải quyết, bất quá ba người nước ngoài hình như không bỏ qua, nhưng cũng ngại những người xung quanh, ba người máy móc nói xin lỗi bằng tiếng Anh, lúc ngồi xuống một người hình như còn cười đôi vợ chồng Trung Quốc rồi nói gì đó.
"Keng!" Cố Ninh Chiêu đặt cái nĩa xuống bàn hơi mạnh, y cười lạnh trả lời đối phương một câu, tuy Trầm Thiệu không biết tiếng Sandøy, nhưng cậu thấy rất rõ, khi Cố Ninh Chiêu vừa nói xong, sắc mặt ba người kia nhăn nhúm lại. Một trong ba người đàn ông thậm chí còn đứng lên muốn làm gì đó, nhưng đã bị bạn hắn ngăn lại.
Mấy vị khách người Trung bấy giờ mới kịp phản ứng, người đàn ông kia vừa rồi nhất định đã nói gì đó không hay, không muốn bị vạch trần, nên mới giận dữ như vậy chăng?
Không khí nhất thời có chút im ắng, ngược lại Cố Ninh Chiêu sau khi vạch trần trò hề khiến đối phương giận tím mặt xong, tiếp tục cúi đầu ăn thịt bò, giống như người mớivừa trào phúng cười lạnh không phải y.
"Cậu vừa nói gì vậy?" Trầm Thiệu tò mò hỏi.
"Không có gì," Cố Ninh Chiêu hớp một ngụm nước, "Chỉ là hùa theo giỡn với họ một chút thôi."
Đối phương chửi người Trung Quốc họ ngu ngốc, chẳng lẽ y không thể đáp trả một câu? Có đến có đi mới đúng là đạo lễ mấy ngàn năm của người Trung Quốc họ chứ.
"Cậu đến tột cùng biết bao nhiêu thứ tiếng?" Trầm Thiệu cảm thấy hình như đây cũng là một vấn đề.
"Không nhiều lắm, có vài thứ tiếng chỉ biết đơn giản mấy câu chào hỏi thôi." Cố Ninh Chiêu nhìn thịt bò trong dĩa Trầm Thiệu còn chưa được đụng tới, cau mày nói: "Không thích ăn?"
Trầm Thiệu nhướng mày: "Không ghét."
"Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu đều học Hoa đại, thấy dáng vẻ các cậu, hình như quen nhau trước rồi?" Chúc Du cười hỏi, "Ngày đầu tiên tôi đã chú ý đến hai tên đẹp trai các cậu, nếu không phải tôi lớn các cậu vài tuổi, ta lại không thích lái máy bay, nhất định sẽ tóm chặt hai cậu."
"Đàn chị, ở đây còn mấy vị đàn anh, tôi sợ ngày mai tôi và Ninh Chiêu sẽ bị đánh bầm dập luôn," Trầm Thiệu thở dài, "Chị không biết mỹ nữ khen đàn ông sẽ thành kẻ địch của những người đàn ông khác sao?"
Chúc Du được Trầm Thiệu khen nịnh một chút, nụ cười càng sâu hơn, cô đảo tầm mắt qua Cố Ninh Chiêu im lặng, lại nhìn nhìn Trầm Thiệu, "Yên tâm đi, các đàn anh ở đây đều kính già yêu trẻ, sẽ không làm khó hai thằng nhóc các cậu."
Các đàn anh đàn chị xung quanh cười thiện ý, có thể ngồi ở đây đều không phải đồ ngốc, cũng biết sau ngày không chừng còn qua lại, kế một phần thiện duyên so với đắc tội vẫn tốt hơn nhiều.
Ai biết được trong hai mươi người họ, tương lai sau này, sẽ trở thành đại nhân vật nào?
Tranh tài quốc tế quan trọng, nhưng họ cũng không nhất thiết vì đoạt tư cách dự thi mà đắc tội hay ganh tỵ với ai. Lòng đố kỵ là tảng đá lớn chặn đường đến thành công, hôm nay họ có thể ngồi đây, vốn đã là một thành công nhỏ rồi.
Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu mặc dù là hai người nhỏ tuổi nhất, nhưng ai cũng không coi thường họ, có người còn mơ hồ cảm thấy, trong danh sách dự thi này nhất định sẽ có tên một trong hai người họ, thậm chí là cả hai cùng đi thi cũng có thể.
Suy nghĩ này đã xuất hiện vào ngày dự tuyển thứ ba, hiện tại họ đều ngồi ở đây, cảm giác này càng mãnh liệt.
"Các anh chị đã có lời, em nhỏ đành nghe theo thôi." Trầm Thiệu đứng dậy thở dài như ông già, làm các đàn anh đàn chị cười lớn, có người lấy kẹo từ mâm trái cây đưa cho Trầm Thiệu, giống như lì xì cho mấy đứa nhỏ lần đầu gặp mặt vậy.
Trầm Thiệu cười giỡn với đàn anh đàn chị vài câu, cũng không muốn tiếp tục chơi trội, yên lặng ngồi nghe họ kể những mẩu chuyện lý thú trong trường, làm một thính giả rất nghiêm túc.
Khoe khoang chừng mực có thể tạo thiện cảm với người khác, nhưng là quá sẽ giống nịnh hót mọi người.
Cho đến khi tiệc trà kết thúc, mọi người cũng không biết năm người dự thi là ai, bất quá mọi người đều trao đổi cách thức liên lạc, coi như là một thành công của tiệc trà.
Bất quá, cậu phát hiện những tờ giấy đó hình như bị Cố Ninh Chiêu bất cẩn bỏ quên trong mâm trái cây bị dọn đi mất rồi.
Đó là cái tên vô dụng không biết dọn dẹp, cậu cũng không trách cậu ấy.
Trầm Thiệu lấy hai viên kẹo trong mâm, xé ra, một viên bỏ vào miệng mình, viên còn lại nhét vào miệng Cố Ninh Chiêu.