Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 43 : Đường đời ở đâu lại không gặp được nhau
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Hôm đó tuyết rơi chưa được bao lâu, đã chuyển thành mưa. Sáng hôm sau khi rời giường, Trầm Thiệu thấy mưa đã tạnh, mặt đất ướt sũng, khiến người ta liếc mắt một cái liền có cảm giác lạnh lẽo.
Đi vào phòng tắm, ban đầu nước chảy ra hơi lạnh chút, làm Trầm Thiệu rùng mình, nghe phía sau có tiếng động, quay đầu phát hiện Cố Ninh Chiêu đang dựa vào cạnh cửa nhìn mình.
"Sao vậy?" Trầm Thiệu cúi đầu nhìn mình, phát hiện dây lưng áo ngủ lỏng lẻo, vươn tay thắt chặt lại, quay đầu đi đánh răng, tuy hai người đều là đàn ông, bất quá tùy tiện lộ ngực lộ chân trước kiểu người ưa soi mói như Cố Ninh Chiêu có thể không hay cho lắm.
Cố Ninh Chiêu đảo mắt qua thắt lưng buộc chặt, bước đến bồn rửa mặt đứng cạnh Trầm Thiệu cùng đánh răng.
Trầm Thiệu im lặng liếc mắt nhìn Cố Ninh Chiêu một cái, không có vấn đề gì sao?
Không thèm để ý ánh mắt người kia, Cố Ninh Chiêu lấy chiếc khăn ấm áp lau mặt, sau khí suất khí bước ra khỏi nhà tắm.
Rửa mặt xong, Trầm Thiệu ra khỏi phòng tắm thấy Cố Ninh Chiêu đang thay quần áo, huýt sáo một tiếng mỉm cười: "Dáng người đẹp nha."
Cố Ninh Chiêu hơi mất tự nhiên khụ một tiếng: "Cậu đã biết trước rồi mà?"
"Đó không phải là khích lệ cậu sao." Xem ra Cố Ninh Chiêu cũng không chú ý này nọ, nếu không sẽ không thay quần áo trước mặt cậu, vậy vừa nãy cậu ta nhìn cái gì trời? Trầm Thiệu có chút nghi ngờ thay quần áo, sau đó bắt đầu dọn dẹp hành lý, rồi sau đó ngồi chờ trưởng đoàn thông báo trở về.
Tuy hiện tại ở lại khách sạn, Hoa đại chỉ còn mỗi Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, nhưng ở lại còn có thầy trưởng đoàn và ba giáo viên khác, vậy nên có thể thấy được trường học coi trọng hai người họ đến mức nào.
Đã chín giờ, thầy trưởng đoàn đúng giờ gõ cửa phòng họ, thông báo xe của trường đón họ đã đến rồi.
Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu kéo hành lý xuống lầu, liền thấy những thí sinh của các trường khác cũng đang chuẩn bị rời đi, cậu kéo Cố Ninh Chiêu bước lên nói tạm biệt ngắn gọn với những người nọ, rồi lên xe yên vị trở về trường.
Sau khi những thí sinh rời đi, ban tổ chức lại đến kiểm tra phòng họ đã ở lần nữa, phần lớn đều rất sạch sẽ, không vì rời đi mà để căn phòng bừa bộn dơ bẩn.
"Lần này tư chất của các sinh viên khá cao," nhân viên A của ban tổ chức nhìn danh sách chấm điểm, nhíu mày nói, "Bất quả chỉ có năm người, nếu Hoa đại chiếm hết hai, trường khác có ý kiến hay không đây?"
"Theo tôi, những sinh viên này đều là nhân tài, chứ không phải là nhân tài của riêng trường học đó, ai hợp thì chọn người đó," nhân viên B của ban tổ chức chỉ vào Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu, "Hai sinh viên dù là tuổi nhỏ nhất trong tất cả, nhưng tư chất tổng hợp lại cao nhất."
"Cố Ninh Chiêu này tuy nhiều phương diện đều ưu dị, nhưng tính cách của cậu ta nội hướng, mấy ngày nay tôi gần như không thấy cậu ta chủ động bắt chuyện với bất kỳ ai," nhân viên C cau mày nói, "Tính cách như vậy e rằng không thích hợp với cuộc thi".
"Cám ơn, không cần đâu." Mặc dù Lưu Song có chút động tâm, nhưng nhớ đến Trầm Thiệu âm thâm từ chối khi tốt nghiệp, hiện tại đối diện với mình thì mang thái độ bình thản, phần rung động của cô trước kia đã tan biến, "Tôi có hẹn với bạn cùng qua năm mới, không làm phiền mọi người nữa."
"Vậy..." Lưu Song gượng cười, "Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Trầm Thiệu cười cười.
Lưu Song xoay người bỏ chạy, trong lòng có chút khó chịu, đối phương không có ý giữ mình lại, mình hà tất phải mang hy vọng xa vời cho đoạn tình cảm vô vọng kia chứ?
Cố Ninh Chiêu nhìn bóng Lưu Song chạy phía xa, khóe miệng hơi hơi nhướng lên cong thành một vòng cung xinh đẹp.
"Đi rồi, còn nhìn gì nữa?" Trầm Thiệu vươn tay khoát lên vai cậu ta, "Không phải thấy bạn cũ tôi xinh đẹp liền..."
"Không." Cố Ninh Chiêu nghiêng đầu nhìn Trầm Thiệu, mặt hai người gần sát nhau, cậu thậm chí có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ xíu trên vành tai Trầm Thiệu, "Không thích."
"Chắc chắn như vậy?" Trầm Thiệu nhướng mày cười cười, nghiêng đầu qua một bên.
Hùng Cương nhìn hai người họ, cảm giác không thích hợp trong lòng càng rõ hơn, nhưng đến tột cùng là không thích hợp ở chỗ nào chứ?
Bốn người đi đến Hân Duyệt Nhất Gia, dậm chân, mới đi vào.
Vừa vào cửa liền cảm thấy một luồng nhiệt khí phả vào mặt, Trầm Thiệu gỡ nón và khăn quàng cộ ra, Cố Ninh Chiêu giúp cậu cởi áo khoát rồi mắc lên lưng ghế, sau đó mới bắt đầu cởi áo khoác của mình.
"Haiz, cảm giác toàn thế giới đều ấm áo," úp bàn tay hà một hơi, Trầm Thiệu kéo Cố Ninh Chiêu ngồi xuống, "Trời lạnh như thế, chọn một cái lẩu trước được không?"
Mọi người đều không có ý kiến, dù sao mọi người ăn cơm chỉ cần có thịt thì mọi chuyện đều dễ dàng, thức ăn nhanh chóng được dọn lên, thậm chí họ còn gọi thêm mấy chai rượu.
Bất quá thức ăn vẫn chưa được dọn lên hết, họ liền xem được một tuồng "Bạn trai, bạn gái và bồ nhí", trong đó nam chính là Trầm Thiên Lương đảm nhiệm, vở tuồng đặc sắc này thu hút vô số người bu lại xem, lại có thêm Tiêu Quý từ đầu xuống chân đều nhuộm màu đỏ của rượu vang, vở tuồng này càng thêm đặc biệt.
Trầm Thiệu cười tủm tỉm xem tuồng, cuộc sống thật sự là ở đâu cũng có thể gặp lại được.