Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 59 : Quà tặng

Ngày đăng: 11:21 18/04/20


Duyên phận, là loại nói không rõ đoán không ra, trong khoảnh khắc Trầm Thiệu nhắc đến, Cố Bình Văn có ý tưởng hoang đường khó hiểu, rằng nếu năm đó Trầm Thiệu không đưa ra giúp, thì đứa em trai không biết cách nói chuyện kia sẽ có kết quả ra sao?



Thầm rùng mình, anh cảm thấy suy nghĩ kia của mình mạc danh kỳ diệu quá mức, cũng có lẽ gần đây cùng Cẩm Thư xem phim quá nhiều, nên mới làm anh tưởng tượng hơi quá như vậy.



Anh lớn hơn Cố Ninh Chiêu mấy tuổi, lại thêm đã làm việc trong công ty một thời gian, mắt nhìn người cũng khác xưa nhiều, nên cái nhìn với Trầm Thiệu cũng có sự thay đổi. Nếu như nói Trầm Thiệu là một thanh niên thiện lương thiên chân vô tài, trăm triệu lần anh cũng không tin. Một đứa nhỏ đã phải mồ cô từ khi còn nhỏ xíu, gia cảnh lại vô cùng bần hàn, có thể có địa vị như ngày nay, trở thành thiên tài mà nhiều người biết đến, Trầm Thiệu tuyệt đối không phải người ngây thơ vô tri.



Trung Hoa rộng lớn được bao nhiêu người? Thông minh so với Trầm Thiệu cũng không phải không có, nhưng những người kia lại không thể đại diện quốc gia đi thi, cũng không có hoàn cảnh như Trầm Thiệu, điều đó chứng minh cái gì? Chứng minh rằng Trầm Thiệu này không chỉ thông minh, lại vô cùng thức thời, hiểu cách làm người như thế nào.



Đã có thời gian, anh nghi ngờ mục đích giao hảo giữa Trầm Thiệu và em mình, bất quá sau một thời gian ngắn quan sát, anh liền phủ nhận suy đoán trước đó của mình, Trầm Thiệu đối với em mình hoàn toàn không có ý định lợi dụng, ngược lại thật tâm xem Ninh Chiêu là bạn bè.



Người ta đều nói anh em trong nhà sống chết với nhau chỉ vì tranh giành tài sản, nhưng với Cố Bình Văn mà nói, chuyện này vốn sẽ không thể tồn tại. Ninh Chiêu là một thiên tài, ngay cả khi không có tài sản của Cố gia, cũng đã giàu đến nứt đố đổ vách, huống chi từ nhỏ anh đã biết rằng, anh được đào tạo trở thành người thừa kế Cố gia, mà người thừa kế Cố gia, cũng không nhất thiết phải là một thiên tài thế gian hiếm có.



Cũng không phải chưa từng có người châm ngòi ly gián trước mặt, thế nhưng Cố Bình Văn lại là người không dễ nghe những lời ly gián kia, anh và Ninh Chiêu không thiết tiền, cũng không thiếu thế, anh am hiểu thương trường, mà Ninh Chiêu phù hợp vớisự nghiệp đầu tư, nên anh em anh có gì để tranh với nhau?



Rất nhiều thế gia bị diệt, nhiều lúc không phải vì thế lực bên ngoài, mà bởi vì tranh đấu nội bộ, Cố gia nhà họ truyền thừa mấy trăm năm, điều đầu tiên của gia huấn chính là không được nội đấu, nếu đã là người nội đấu, đó chính là tội nhân ngàn đời của Cố gia.



Một đám người kiến thức hạn hẹp luôn tự cho là đúng lại đi đoán mò, chẳng biết trong mắt người khác, họ chỉ là một trò cười mà thôi.



"Tiểu Thiệu cư nhiên là học trò thầy Đông." Trong giọng nói Cố Sùng Trị mang theo chút cảm khái, "Tranh chữ của thầy Đông là trân phẩm trong giới sưu tầm, đáng tiếc lọt ra ngoài không nhiều lắm, Tiểu Thiệu con là học trò của thầy Đông, chắc có sưu tầm tác phẩm của thầy Đông phải không?"



Nhớ đến trong nhà thầy mình đâu đâu cũng thấy tranh chữ, còn bị cô lấy thư pháp ra dán cửa sổ WC, Trầm Thiệu cảm thấy mình hình như không đành nói ra sự thật, vì thế gượng cười nói: "Thầy là người thích tự tại, lão nhân gia nói, cái được gọi là tác phẩm, quan trọng là quá trình, những thứ khác không quan trọng."



"Ừm, đúng là thầy Đông, tiêu sái như thế." Cố Sùng trị sùng kính nói, "Là phong thái của đại gia."



Trầm Thiệu cười nói: "Nếu chú thích, lần tới con về thành phố Phù Dung, sẽ nhờ thầy vẽ một bản, chắc cũng không khó."



"Chú cám ơn con trước." Cố Sùng Trị có chút tôn sùng văn hóa nghệ thuật, bây giờ có thể nhờ được thầy Đông vẽ một bộ tranh chữ, đương nhiên vô cùng cao hứng.



"Nguyên lai Tiểu Thiệu thật sự là học trò của Đông đạia gia, ông nội của chị cũng vô cùng tôn sùng thư pháp của Đông đại gia, không biết có thể nhờ cậu thay mặt chị xin một bản tranh chữ cho ông nội chị được không?" Hà Cẩm Thư không ngờ Trầm Thiệu còn có thân phận này, học trò thân truyền của Đông đại gia, ở trong giới văn học truyền thống, chỉ cần không gây thất vọng,sau này đều sẽ có vài phần danh khí.




"Mẹ Hướng thật nhiệt tình," Trầm Thiệu ôm một hộp mứt cao cấp trong lòng, nhìn Cố Ninh Chiêu cũng ôm một đống giống y mình, "Ninh Chiêu, cám ơn cậu."



Cố Ninh Chiêu mờ mịt nhìn Trầm Thiệu, không hiểu vì sao cậu nói một câu khó hiểu như vậy.



"Không sao." Trầm Thiệu cười cười, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm của Cố Ninh Chiêu. "Đầu bếp ở biệt thư còn đang nghỉ Tết, tối nay gọi thức ăn ngoài thôi."



Cố Ninh Chiêu nâng tay sờ sờ chỗ được Trầm Thiệu mới xoa, mờ mịt gật đầu.



Trở lại biệt thực, Trầm Thiệu cùng Cố Ninh Chiêu và thêm hai vệ sĩ cất dọn những gói đồ mẹ Hướng làm cho họ, sau đó lười biếng dựa vào sofa, "Lâu lắm rồi chưa ăn pizza, chúng ta gọi pizza nhé?"



Món pizza kia nếu ăn quá thường xuyên, dễ bị ngán, nhưng lâu chưa ăn, sẽ làm người ta có chút nhớ nhung, Trầm Thiệu phải dạng người ủy khuất bản thân, nên thấy Cố Ninh Chiêu không phản đối, liền gọi điện thoại đặt hai phần pizza và bốn phần thức uống, lại vào bếp làm một phần thức ăn nhẹ.



Thức ăn ngoài được giao đến, một vệ sĩ đã ra ngoài làm việc giúp Cố Ninh Chiêu, một người ở trên lầu đổi đèn, nên Trầm Thiệu tự mình ra ngoài nhận.



"Học trưởng Trầm?" Thanh niên giao thức ăn nhìn thấy Trầm Thiệu, vẻ mặt vui mừng, "Pizza của anh, mời nhận."



"Cám ơn." Trầm Thiệu nhìn thanh niên mặc đồng phục của quán thức ăn nhanh đứng trước mặt, dường như đã gặp người này ở đâu rồi.



Thấy Trầm Thiệu hình như không nhớ ra mình, thanh niên cũng không giận, vẫn mỉm cười như trước nói: "Em tên Đặng Khang, là đàn em ở Tam Trung Phù Dung và Hoa đại."



"Xin chào." Trầm Thiệu ký nhận lên danh sách rồi đưa lại cho Đặng Khang, sau đó từ túi quần lấy tiền ra.



"Học trưởng, lần này em mời..."



"Không cần." Mấy tờ tiền đỏ được đưa đến trước mặt hắn, bàn tay cầm tiền trắng nõn xinh đẹp, "Cậu là đàn em Tiểu Thiệu, số tiền này không cần thối."



Sắc mặt Đặng Khang cứng đờ, nhìn phía sau Trầm Thiệu tự dưng nhảy ra một thanh niên tuấn mỹ, đang gần như không kiềm được ý cười trên mặt.