Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 7 : Không đội trời chung

Ngày đăng: 11:20 18/04/20


Đêm giao thừa, thôn xóm ngày thường có chút yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, tiếng pháo, tiếng trẻ con cười, tiếng chó sủa làm buổi đêm ồn ào như ban ngày. Trầm Thiệu nằm trên giường, nghe tiếng ồn bên ngoài mà say giấc.



Ngày đầu tiên của năm mới, cậu tự làm cho mình một chén chè trôi nước, ăn xong liền khóa cửa, đi thăm mộ của mẹ ở phía sau thị trấn.



Ngày đầu năm ở thị trấn phi thường náo nhiệt, vì trước đó Trầm Thiệu có mua đồ điện gia dụng trong những căn nhà cũ, khi cậu cho thuê lại nhà cũ, liền đem đồ điện dọn qua căn phòng mình đang thuê. Cậu mở TV, trên đó đang phát lại chương trình đêm giao thừa, các lãnh đạo đang dùng tiếng phổ thông chuẩn nhất đọc lời chúc mừng năm mới vui vẻ gửi đến nhân dân toàn quốc, nụ cười trên mặt có dùng kính lúp soi cũng không tìm ra một chút khuyết điểm.



Tuy đã là những tiết mục của hai mươi năm trước, nhưng những tiết mục đó vẫn phấn khích như trước, Trầm Thiệu xem TV một chút, cảm thấy hơi chán, dứt khoát ra phòng khách lấy một quyển sách ngồi trên sofa đọc. Đang đến hồi gay cấn, bỗng nghe tiếng động ồn ào dưới lầu truyền đến, bước ra cửa sổ thì thấy, nguyên lai là đội múa rồng đã đi đến góc phố này, hai bên đường có không ít người vây quanh xem biểu diễn, rồi cười, giỡn, vỗ tay, không khí ngày hội vô cùng rộn ràng.



Trầm Thiệu dựa vào sổ xem một lúc, đến khi đội múa rồng đi qua, mới quay vào phòng bếp, lấy thức ăn còn dư mang từ quê lên hâm nóng, ăn tạm một bữa. Vùng này có phong tục, trưa của ngày đầu tiên trong năm mới không được ăn thức ăn mới nấu, phải ăn món còn dư từ năm ngoái, mang ý nghĩa năm nào cũng sẽ có dư thừa.



Nhìn cuốn lịch treo tường mới toanh, Trầm Thiệu hít một hơi, năm 1997 đã đến.



Người không quan tâm đến kinh tế sẽ không biết, năm nay toàn cầu sẽ gặp cơn khủng hoảng kinh tế tồi tệ, tiền mặt của vài quốc gia bị giảm giá trị, rất nhiều nhà máy đóng cửa, ngược lại Trung Quốc lại tìm được con đường mới trong cơn nguy nan, kinh tế sẽ có một bước phát triển và ổn định.



Tuy Trầm Thiệu cũng có suy nghĩ nhân cơ hội này làm chút gì đó, chỉ tiếc cậu chỉ mới 12 tuổi rất nhiều việc không thể làm được, giống như nhìn một đống đô la Mỹ trong tủ kính, thấy nhìn, cầm không được.



...



Chuyện không thể muốn là có được nên không thèm nghĩ nữa, việc quan trọng nhất trong đời Trầm Thiệu, tốt nhất chính là tâm thái, nên đến học kỳ mới, liền đem những chuyện không cách nào thực hiện được quăng ra sau đầu.



Thời kỳ này, có vài tạp chí trong nước cổ xúy nền giáo dục phương Tây dạy học sinh độc lập ra sao, trong trại hè giữa Trung Quốc và nước phương Tây, những bạn nhỏ nước ngoài thể hiện tốt thế nào, còn trẻ con Trung Quốc biểu hiện kém bao nhiêu. Rất lâu, Trầm Thiệu lật xem một quyển tạp chí, có tác giả còn dùng ngữ khí lo lắng cho đất nước cảm thán, vì sao trẻ con nước ngoài tốt như vậy, vì cái gì trẻ con nước chúng ta lại kém như thế, con cái chúng ta bị làm sao vậy?




"Gia đình bác hai tôi quả thực có hơi khó khăn, tôi còn muốn cảm ơn chú Đông đã quan tâm gia đình bác hai." nếu như đùa giỡn, Trầm Chính Dương non nớt có chỗ nào là đối thủ của Trầm Thiệu, hai ba câu qua đi, ngay cả đám học sinh lớp thứ năm vốn còn nhìn bên lớp thực nghiệm không vừa mắt, đều đã bắt đầu cảm thấy Trầm Chính Dương cố tình gây sự.



Không phải y thích Triệu Tiểu Tuyết chứ, còn Triệu Tiểu Tuyết lại thích Trầm Thiệu, mà Trầm Thiệu lại không hề biết Triệu Tiểu Tuyết là ai, thì đến tìm Trầm Thiệu làm gì?



Lập trường của đám con nít mới lớn... chung quy cũng không vững vàng.



Hai vị giáo viên thể dục vốn cảm thấy đám con nít của hai lớp sẽ quậy lên, mà Trầm Thiệu nói hai ba câu đã giải quyết êm xuôi, cũng không nhiều chuyện hỏi thêm gì, tất cả đều xem như không nhìn thấy, nhưng mà lại lén quyết định kể hết mọi chuyện cho giáo viên chủ nhiệm.



Con nít bây giờ, mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ chuyện có bạn gái?



Quả nhiên khi đến giờ tự học buổi tối, Trầm Thiệu bị Lý Lộc gọi vào văn phòng chủ nhiệm, sau đó cậu liền thấy chủ nhiệm lớp thứ năm la mắng Trầm Chính Dương đang cúi gầm mặt xuống đất, nhìn thấy cậu bước vào, chủ nhiệm lớp năm nghĩ đến Trầm Chính Dương cũng là học sinh ưu tú của lớp mình, cũng để ý lưu lại cho y vài phần mặt mũi, liền ngừng lại.



Trầm Chính Dương nhìn Trầm Thiệu bước vào, đầu cúi thấp hơn, bất quá trong lòng y lại càng hận hơn.



Về phần Trầm Thiệu, cậu còn đang cảm khái điều kiện của giáo viên có bao nhiêu gian khổ, bàn làm việc tróc sơm gần hết mà vẫn sử dụng, phòng làm việc không đến mười mét vuông, đặt hai ba bàn làm việc, thoạt nhìn phi thường chật chội.



Trầm Chính Dương coi cậu như kẻ địch truyền kiếp, còn cậu một chút cũng không nhận ra.



Đại khái đây chính là sự khác nhau trong truyền thuyết, một người nhiều chuyện, sao có thể hiểu được tên ngốc Trầm Chính Dương kia chứ?