Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 72 : Lễ tế

Ngày đăng: 11:21 18/04/20


Ngày thứ hai Cao Nhã Cầm và Trầm Tuấn Kỳ ly hôn, Trầm Thiệu nhận được điện thoại của Cao gia, nói sau này họ sẽ không giúp Cao Nhã Cầm bất kỳ chuyện gì, hy vọng cậu mở một đường cho họ, chỉ cần Trầm Thiệu gật đầu đồng ý, họ sẽ chia năm phần trăm cổ phần Cao gia cho cậu, mức phần trăm như vậy sẽ làm Trầm Thiệu là cổ đông có quyền quyết định trong tập đoàn Cao gia.



Người Cao gia thật thông minh, họ biết năm phần trăm cổ phần Cố nhị thiếu sẽ không thèm nhìn đến, nhưng với Trầm Thiệu, có thể là sức hấp dẫn rất lớn. Đáng tiếc họ đã nhìn lầm người, với Trầm Thiệu, cậu cầm năm phần trăm của Cao gia đi xin Cố Ninh Chiêu bỏ qua, cũng giống như đã lãng phí một phần tâm ý của Cố Ninh Chiêu.



Rõ ràng Cố Ninh Chiêu đã tiêu phí không ít sức lực đán hạ Cao gia kiêu ngạo, tiêu tốn nhân lực vật lực cho chuyện này biết bao nhiêu, tuy Cố Ninh Chiêu không nói rõ, nhưng trong lòng cậu rất rõ. Đây cũng không phải tiểu thuyết, có thể tùy tùy tiện tiện khiến đối phương phá sản chỉ trong một đêm, dù Cố gia có lợi hại, cũng không phải thần.



"Xin lỗi, việc này tôi không thể giúp." Trầm Thiệu đứng gần cửa sổ, phát hiện cây đào ngoài sân đã nở ra những đóa hoa nho nhỏ, đẩy mở cửa ra hít thở không khí trong lòng bên ngoài, "Gặp lại sau."



Không do dự cúp điện thoại, ném di động qua một bên, Trầm Thiệu nhìn không được cười khẩy một tiếng, không biết những người đến tột cùng nghĩ cái gì, chẳng lẽ Trầm Thiệu cậu thật sự là một nam sủng ngốc nghếch sao?



Người Cao gia nghĩ thế nào, cậu không quan tâm, cậu chỉ quan tâm Cố Ninh Chiêu sẽ nghĩ sao mà thôi.



Nghĩ vậy, cậu thở dài một tiếng, cảm giác của cậu với Cố Ninh Chiêu phi thường phức tạm, có chút giống như của người lớn quan tâm người nhỏ tuổi, cũng đau lòng với kiếp trước của y có thể đã bị người giết con tin, nhưng nhiều hơn cả là thân thiết giữa anh em không có chút giấu diếm nào.



Đời trước cậu cả ngày vội vội vàng vàng kiếm sống, đối với chuyện tình cảm chưa từng cân nhắc kỹ càng, bây giờ đã có được bằng cấp, có tiền mà mình hằng mong muốn, mới cảm thấy những ngày ấy trôi qua cũng không phải đặc biệt thú vị như vậy.



Chẳng lẽ là kinh tế vững chắc làm trụ cột cho tinh thần trong truyền thuyết, hay là do đời trước cậu quá trì độn, không gặp được người thích hợp.



Tiếng gõ cửa vang lên, Trầm Thiệu không cần quay đầu cũng biết người tới nhất định là Cố Ninh Chiêu, cận bước đến mở cửa, để Cố Ninh Chiêu bước vào: "Sao vậy?"



Cố Ninh Chiêu đưa một xấp hồ sơ đến trước mặt cậu, hơi do dự mở miệng: "Cao gia đề nghị điều kiện, chỉ cần bên chúng ta không truy xét chuyện quá khứ nữa, họ sẽ chuyển sáu phần trăm cổ phần cho cậu."




Xe xịn mới dừng chưa bao lâu, họ lại nhìn thấy vài đài truyền hình và mấy người nhảy ra khỏi xe tải không biết từ đâu đến, tình hình này, dọa mọi người nhảy dựng.



"Ai da, ông nói có phải thằng bé Trầm Thiệu quay về không?" Một thôn phụ kéo chồng mình, giọng hiếu kỳ hỏi, "Mấy chiếc xe cũng phải mấy chục vạn đi."



"Mấy chục vạn?" Người đàn ông lắc đầu, "E là cũng phải mấy trăm vạn." Ông đã nhìn thấy xe này trên TV, nghe nói là BMW mới ra mắt.



"Quý như vậy?" Người phụ nữ chắt lưỡi, "Thằng bé Trầm Thiệu thật tài giỏi, Thanh Bích cũng có thể hài lòng rồi."



Dân quê đang làm đồng nghe vậy, cũng xúm lại nhỏ nhỏ tám chuyện, mỗi câu nói đều cảm thấy xót xa cho Thanh Bích – mẹ Trầm Thiệu, lại liên tục khen Trầm Thiệu không dứt.



Đoàn người mang theo nhang nến giấy tiền vàng bạc hoa tươi và thêm vài vật dụng, bước đến trước một Thanh Bích. Ngôi mộ đã được sửa sang lại, trước mộ còn có vết tích có người làm lễ. Có thể là hai người cậu của Trầm Thiệu, hoặc là người dân trong thôn cảm động Trầm Thiệu quyên tiền đã làm lễ, Trầm Thiệu nhận lễ từ vệ sĩ mang lên, đốt nến, đốt tiền vàng, rồi quỳ xuống lạy vài lạy.



Cố Ninh Chiêu thấy vậy, chen lên đứng cạnh Trầm Thiệu, cung kính cúi ngưới vái ba cái, sau đó kéo Trầm Thiệu thần sắc sa sút lên.



Làm xong tất cả, y mặt không đổi sắc quay lại nhìn Cao Nhã Cầm đang núp sau lưng anh hai ả, khẽ hất cằm, ý muốn Cao Nhã Cầm nhanh bước lên.



Cao Nhã Cầm nhìn tấm hình trắng đen trên bia một, người phụ nữ mặc trang phục những năm 90, gương mặt thanh tú, dù đang cười, nhưng ả cảm thấy người trong hình đang nhìn ả, khiến ả không dám bước lên phía trước.



Có lẽ, không phải ả không biết ả làm sai, chỉ là sự ích kỷ đã chiếm trọn cảm xúc của ả, những thứ khác tất nhiên không thể quan trọng bằng.