Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 73 : Được lợi
Ngày đăng: 11:21 18/04/20
Gió quê lạnh lẽo khiếp người, Cao Nhã Cầm gần như không dám nhìn thẳng vào tấm ảnh chụp trên bia một, toàn thân cứng còng quỳ xuống trước mộ, ngơ ngẩn nhận lấy cây nến đã đốt từ tay vệ sĩ, nghe sau lưng có người thì thầm: "Cúi lạy!"
Cao Nhã Cầm biết anh mình muốn tỏ thành ý của Cao gia, đã mời "thầy địa lý" đến, ả không cần quay lại cũng biết sau lưng những người kia lấy ánh mắt gì nhìn ả, ả do dự một chút, từ từ cúi lạy.
"Cúi lạy vong linh."
Không biết vì thanh âm của thầy địa lý quá mờ ảo, hay Cao Nhã Cầm mang trạng thái bị bại lộ chân tướng, sau khi ả cúi lạy cái đầu tiên, trong lòng đột nhiên không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa, ả ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trẻ trung trong ảnh, đột nhiên nhớ ra năm đó lúc vừa mới quen biết Trầm Tuấn Kỳ, ả căn bản không biết người đàn ông kia đã có vợ con.
Sau đó mới biết Trầm Tuấn Kỳ nói dối, hắn ta đã có vợ có con ở quê rồi. Nhưng từ nhỏ tính cách ả đã điêu ngoa, những món đồ ả đã coi trọng sẽ tìm mọi cách đạt được, chứ đừng nói chỉ là một người đàn ông không có xuất thuân gì. Tất cả đều đến rất tự nhiên, nhưng mà mối tình này dần dà biến thành nhạt nhẽo, ả và Trầm Tuấn Kỳ đã đánh mất cảm giác mới mẻ ban đầu, bắt đầu ra ngoài tự tìm kích thích riêng cho bản thân.
"Lạy thứ hai."
Chỉ đùa vui với đàn ông một chút thôi, ả có làm sai gì đâu? Là Trầm Tuấn Kỳ tự chọn con đường này, chẳng lẽ là do ả ép buộc?
"Lạy thứ ba, xin vong linh yên nghỉ."
Thầy địa lý còn đang nói gì đó, ả đã không còn tâm trạng để nghe, ba lạy xong, Cao Nhã Cầm đốt nhang, đốt giấy tiền vàng mã, mới vừa đứng lên chợt nghe phía sau tiếng thì thầm bình luận, ả nhìn lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có thôn dân vây xung quanh, còn có vài nhà truyền thông nhận được tin tức từ đâu đã chen vào trong.
Chẳng lẽ Trầm Thiệu cố tình tìm truyền thông để làm ả thêm xấu mặt?
"Trước vong linh người đã mất, họ Cao tôi đặc biệt dẫn em gái ngu ngốc đến nhận tội, gia đình chúng tôi không dạy dỗ, quả thật xấu hổ vô cùng, nay đến xin tạ tội." Ông chủ Cao gia dường như hoàn toàn không để ý đến truyền thông sau lưng, hắn trịnh trọng cúi người ba cái trước ngôi mộ, đốt một nén nhang, mới mang vẻ mặt xấu hổ lui qua một bên.
Trầm Thiệu có vẻ nhưng hiểu phía truyền thông do ai gọi đến, cậu nhìn ông chủ Cao gia kia, động thái này vừa tỏ lập trường Cao gia, lại làm người ta có cảm giác "Cao Nhã Cầm không phải người tốt, nhưng anh trai ả cũng coi như biết trên biết dưới", đủ để sản nghiệp Cao gia có thể ổn định được.
"Đã vào nội thành Phù Dung." Vai Cố Ninh Chiêu có hơi nhức, nhưng không muốn Trầm Thiệu nhìn ra, liền giả vờ tự nhiên nhích nhích về phía sau, lấy chai nước từ bên cạnh ra đưa cho Trầm Thiệu, "Uống nước không?"
"Cám ơn." Trầm Thiệu nhận chai nước mở uống vài hớp, vươn tay xoa xoa vai phải có hơi cứng còng của y, "Sao không gọi tôi dậy?"
"Sao phải đánh thức cậu?" Cố Ninh Chiêu mở hai mắt thật to, khó hiểu hỏi, "Cậu ngủ rất ngon."
"Nhưng tôi dựa vào cậu, cậu ngồi rất khó chịu." Trầm Thiệu xoa vai y, "Máu không thông không tốt cho cậu."
"Cậu ngủ ngon như vậy, không nỡ." Cố Ninh Chiêu dùng lời nói cứng ngắc bày tỏ tâm tình, giống như đang nói chuyện cỏn con ăn cơm gấp quần áo.
Động tác xoa vai của Trầm Thiệu cho Cố Ninh Chiêu thoáng ngừng, một lúc sau cười nói, "Cậu không phải thiên tài ư, sao ngốc như thế?"
Cố Ninh Chiêu khó hiểu nhìn cậu, không hiểu y ngốc chỗ nào.
"Vai cứng đơ rồi phải không?" Trầm Thiệu không nhìn tới ánh mắt y, dời mắt sang nơi khác, "Lần sau đừng làm như vậy, cứ đánh thức tôi dậy."
"Ừm." Cố Ninh Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, dù sao cứ nhận đại đi, còn có thay đổi hay không, là chuyện của y.
Huống chi Trầm Thiệu dựa vào y thì có hơi mệt chút xíu, bất quá tâm tình lại rất tốt. y cảm thấy bản thân không phải chịu thiệt, mà đang được lời.
Trần Chương quan sát vẻ mặt và động tác hai người họ qua kính chiếu hậu, âm thầm thở dài một tiếng, thế giới người trẻ tuổi thật phức tạp, anh đã không thể hiểu nổi nữa rồi.