Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 75 : Ước hẹn

Ngày đăng: 11:21 18/04/20


Vì sắc mặt Trầm Thiệu quá khó nhìn, những người xung quanh nhanh chóng chú ý đến động tĩnh bên này, họ còn chưa nghe được Trầm Thiệu nói gì, đã nghe thấy cô gái đứng gần Trầm Thiệu chỉ vào cậu mắng: "Cũng là người từng mang danh tiếng cho đất nước, sao cậu lại có thể nói những lời như vậy?"



Mọi người ngạc nhiên, có chuyện gì vậy?



Giây tiếp theo, chuyện làm mọi người càng kinh ngạc hơn nữa đã xảy ra, Cố Ninh Chiêu vẫn luôn im lặng đứng bên Trầm Thiệu đột nhiên vươn tay gạt cánh tay cô gái đang chỉ vào Trầm Thiệu, lạnh lùng hỏi: "Có người dạy cô dùng tay chỉ người khác khi nói chuyện là bất lịch sự không?"



Cô gái ngẩn ra, một lúc sau mới giận dữ: "Cậu là đàn ông, vậy mà ra tay với phụ nữ à?"



Đối với câu lên án của cô gái, Cố Ninh Chiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn cô, xoay người nói chuyện với Trầm Thiệu: "Vô nghĩa, chúng ta về thôi."



Trầm Thiệu cười trấn an Cố Ninh Chiêu, sau đó quay lại nói với cô gái: "Tôi không biết tiêu chuẩn thiện ác của cô là gì, nhưng chúng tôi không thẹn với lương tâm, cũng không cần cô đến đánh giá đạo đức chúng tôi. Nhưng khi cô đang chỉ trích người khác, cũng phải nghĩ lại mình có làm được những chuyện mình yêu cầu người khác không. Cô không có, thì đừng bắt người khác phải có, tôn trọng người khác chính là tôn trọng chính mình."



Cô gái bị Trầm Thiệu chỉ trích trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt có chút khó khăn, vì trước đó đắc tội với Cố Ninh Chiêu mà nỗi sợ hãi thành giận dữ, gân cổ họng lên hét: "Lúc Đặng Khang gặp khó khăn mấy người không giúp, còn ở sau lưng cười cười nói nói, đàn anh như mấy người, thật đáng xấu hổ!"



Lời vừa dứt, suy nghĩ mọi người đều khác nhau, nhưng không ai lên tiếng.



"Trước tiên phải nói chuyện thiếu nợ trả tiền là đương nhiên, huống chi tôi và Cố Ninh Chiêu chỉ nói mấy câu, cô đã chụp mũ chúng tôi như vậy, cô còn nói Cố nhị thiếu là người có tiền nhưng không bỏ tiền trả nợ cho Đặng Khang, thật là quá đáng."



Trong đám đông có đàn anh cười lạnh lên tiếng: "Dù Cố Ninh Chiêu có tiền, cũng là chuyện của cậu ấy, chẳng lẽ vì người ta có tiền, phải lấy tiền của mình trả cho người không biết, đây là đạo lý gì, tôi thấy điều kiện của cô cũng khá, sao cô không lấy tiền ra giúp đi?"



Mọi người cũng cười ồ lên, không phải họ không biết cảm thông, chỉ là thấy suy nghĩ của cô gái này có hơi kỳ lạ, thì ra Đặng Khang bị người ta bắt trả nợ, người ngoài không thể nói chuyện, nếu không thì từ vô tư cho tới vô tâm.



Đặng Khang là gì của Cố Ninh Chiêu a, sao Cố Ninh Chiêu phải giúp, không giúp thì sai? Hôm nay nếu như Trầm Thiệu bị bắt trả nợ, Cố Ninh Chiêu thờ ơ lạnh nhạt, có lẽ họ sẽ cảm thấy Cố Ninh Chiêu máu lạnh, nhưng Đặng Khang lại chẳng liên quan gì đến Cố Ninh Chiêu, vì sao người ta phải giúp?



Nếu như muốn nói học cùng phải giúp nhau, vậy người có hoàn cảnh khó khăn trong Hoa đại nhiều như vậy, Cố Ninh Chiêu có lẽ phải biến thành máy in tiền có tim có não mất thôi.
Ừm?



Ớ?!



A!!!



Cố Ninh Chiêu bỗng vươn tay nắm tay Trầm Thiệu: "Tiểu Thiệu, ý của cậu là..."



"Ngoan, đang ở trong xe, ngồi yên đừng lộn xộn." Vỗ vỗ tay Cố Ninh Chiêu, cậu nói những lời này đã suy nghĩ cặn kẽ, cậu cân nhắc rất nhiều, cuộc sống sau này, hai người có thể sẽ đối diện với dư luận và ánh mắt của người khác.



Cậu nghĩ cùng bên nhau, thì đó là chuyện cả đời, vì đối với cậu, không cân nhắc tình yêu tương lai đều là đùa giỡn lưu manh.



Do dự là chuyện thường tình, nhưng khi cậu phát hiện những chuyện của Cố Ninh Chiêu cậu sẽ luôn thấp thỏm lo lắng, biết là tình cảm của cậu với Cố Ninh Chiêu khác biệt, ít ra cậu cũng không băn khoăn như vậy với Hùng Cương hay Vương Hào.



Nếu đã thích, cậu cũng không muốn trốn tránh, nhưng cậu không thể không cân nhắc cho Cố Ninh Chiêu, ước hẹn khi tốt nghiệp đại học này, thực tế là cho Cố Ninh Chiêu một cơ hội để trưởng thành mà thôi.



Cậu không muốn chờ thêm vài năm, Cố Ninh Chiêu hối hận với cuộc sống mới, cuối cùng cả hai trở thành người xa lạ, như vậy thật khiến người ta tiếc nuối và khổ sở.



"Tiểu Thiệu, cậu quyết định như vậy, vì thích tôi phải không?" Cố Ninh Chiêu có chút thấp thỏm nhìn Trầm Thiệu, giống như chỉ cần đối phương phủ nhận, y sẽ thương tâm muốn chết đi.



"Đúng, tôi rất thích cậu." Trầm Thiệu mỉm cười nhẹ nhàng.



Trái tim Cố Ninh Chiêu đập binh binh, trong đầu tựa như có pháo hoa bùng nổ, trong đôi mắt sáng bừng chỉ còn lại nụ cười của Trầm Thiệu.