Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 76 : Đánh người

Ngày đăng: 11:21 18/04/20


Tuy cả hai đã ước hẹn tương lai, nhưng cách thức ở chung cũng không thay đổi gì nhiều, với Trầm Thiệu, khác biệt duy nhất chính là... có lẽ là Cố Ninh Chiêu ngày càng dính lấy cậu. Thái độ của Cố Ninh Chiêu làm cậu có cảm giác, ước hẹn ngày hôm qua của họ không phải là "Sau khi tốt nghiệp sẽ bên nhau", mà là "Bây giờ chúng ta vui vẻ quen nhau a"."



Mặc dù Cố Ninh Chiêu không theo quy ước, nhưng chỉ cần nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp kia của y tỏa ra niềm vui lẫn chờ mong, cậu muốn trách cũng biến thành thỏa hiệp, có lẽ cậu mới là bên không có nguyên tắc.



Thứ hai khi cậu đi học, nhận được ánh mắt kỳ lạ của bạn học xung quanh, cậu nhíu nhíu mày, ôm sách chọn một chỗ trong phòng học ngồi xuống chưa được bao lâu, Tiền Bân liền ngồi xuống cạnh cậu, vẻ mặt có chút rối rắm, tựa như có chuyện muốn hỏi cậu, lại ngại mở miệng.



Nhớ đế những ánh mắt kỳ lạ sáng nay, Trầm Thiệu chủ động hỏi: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, phản ứng của mọi người hình như có hơi kỳ lạ."



"Chuyện này..." Tiền Bân ho khẽ một tiếng, quay đầu nhìn nhìn xung quanh, thấy có bạn học giả vờ như không thèm để ý, thực tế đều chú ý về phía này, dứt khoát nói nhỏ xíu vào tai Trầm Thiệu, "Trong trường có người nói tài chính cậu dùng để gây dựng sự nghiệp là Cố Ninh Chiêu đưa cho cậu, Cố Ninh Chiêu nguyện ý cho cậu, vì cậu... được y bao nuôi."



Động tác lật sách của Trầm Thiệu ngừng lại, một tay chống cằm nói: "Lời đồn này cũng không đáng tin lắm tôi và Cố Ninh Chiêu đến tột cùng là ai bao nuôi ai a."



Tiền Bân cẩn thận nhớ lại cách ở chung của Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, nếu ông chủ và người được bao đều ở chung như vậy, cậu nguyện tin trên trời đất này ông chủ và ngời được bao đều chân thành với nhau.



"Cũng không biết trong trường người nào ác ý truyền lời đồn này, nói vì cậu được Cố Ninh Chiêu bao, mới cùng y suốt cả ngày, mấy người chúng tôi biết cậu chắc chắn không phải người như vậy, nhưng mà đồn đãi cũng không chỉ một chuyện này, cậu có muốn tìm cách áp chế tin đồn này không?" Tiền Bân cau mày nói, "Người làm chuyện này cũng thiếu đạo đức quá."



"Không sao, miệng người ta, chẳng lẽ tôi phải đi giải thích với từng người." Trầm Thiệu xoa xoa cằm, "Tuy tôi cảm thấy với tài sản của tôi, không cần phải để Cố Ninh Chiêu bao, có điều nếu mọi người nhiều chuyện sau lưng tôi mà vui vẻ, tôi cũng cảm thấy không sao cả."



Tiền Bân dường như không còn gì để nói tiếp, y không ngờ Trầm Thiệu rộng rãi như vậy, nếu cậu gặp phải chuyện này, đã tức giận đến lật bàn lật ghế rồi.



"Bồ tèo à, cậu nói rõ cho tôi biết, cậu lập công ty, trừ công ty nước giải khát mới đầu tư cuối năm, còn đầu tư gì nữa không?" Tiền Bân giơ tay nói, "Tôi thề, tuyệt đối không nói cho ai khác biết."



"Thật ra cũng không có gì để nói." Trầm Thiệu cầm bút tô đậm mấy điểm quan trọng trong sách, "Tôi không muốn nói, vì sợ mọi người hiểu lầm tôi muốn khoe khoang."


"Năm 1996, ở thành phố F xảy ra một vụ án bắt cóc, bọn cướp gồm ba người họ Trần, Khang, Vương bắt cóc một đứa con của gia đình giàu có, sau đó bị bắt được xử án, trong quá trình bọn chúng hành động..."



Thành phố F, năm 1996, cướp, gia đình giàu có...



Trầm Thiệu đang viết đề đột nhiên dừng lại, trong đầu tựa như có gì lóe lên, nhưng giống như một tia chớp, tuy chói lòa, nhưng quá nhanh khiến người không bắt được.



Họ Khang... Đặng Khang?



Mấy hôm trước Cố Ninh Chiêu cho người điều tra Đặng Khang, không biết có tra hết được không?



Không biết là do cậu suy nghĩ quá nhiều hay quá tưởng tượng, cậu không hiểu, nghĩ sự thù địch của Đặng Khang với Cố Ninh Chiêu có thể liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó.



~oOo~



Tiểu Mộc:



Tay đau... rất đau...



Làm một cái báo cáo cho Sếp, bình thường 3 ngày mới xong, một câu "cần vào sáng mai" của Sếp mà rút lại còn 7 tiếng hoàn thành. Hậu quả là 1 tuần rồi vẫn chưa hết đau. Vì kéo công thức đó. Báo cáo excel thôi, công thức bình thường thôi, mà kéo đến rút gân.



Cần an ủi... cầu động viên (╥﹏╥) (╥﹏╥)(╥﹏╥)(╥﹏╥)(╥﹏╥)



...