Trọng Nham
Chương 60 : Sinh nhật vui vẻ
Ngày đăng: 21:11 19/04/20
Cửa hàng kinh doanh “Ba Mươi Sáu Quận” được khai trương ở dưới lầu “võ quán Thượng Võ” địa điểm không quá đặc biệt, nhưng việc trang trí cửa hàng tốn rất nhiều tâm tư, kính thủy tinh sáng lấp lánh phản chiếu những đóa hoa minh mị, khiến người nhìn cảm thấy vui vẻ thích mắt.
Lý Thừa Vận yêu cầu lái xe dừng ở bên đường, từ xa đánh giá cửa hàng hoa mới khai trương không bao lâu. Nhìn nhìn, tự mình mỉm cười: “Xú tiểu tử này.”
Thư ký Cao Vân ngồi bên cạnh ông cười nói: “Địa điểm tam thiếu gia chọn cũng không tệ lắm. ‘Thượng Võ’ tuy rằng là một câu lạc bộ thể hình không quá cao cấp, nhưng bên trong cũng có một lượng khách VIP nhất định. Rất nhiều người từ trên lầu đi xuống sẽ thuận tiện rẽ vào cửa hàng của bọn họ, nghe nói mấy hôm trước còn ký được một hợp đồng lớn. Hơn nữa, nơi này xung quanh có nhiều cao ốc văn phòng, dân công sở đều thích mua những chậu cảnh nhỏ đặt trên bàn làm việc. Làm ăn có vẻ tốt lắm.”
Lý Thừa Vận cười lắc đầu: “Chỉ là mua bán nhỏ.”
Cao Vân nói: “Mặc dù là mua bán nhỏ, nhưng tam thiếu gia rất có đầu óc kinh doanh, ngài chắc còn chưa biết, cậu ấy còn cử vài nhân viên kỹ thuật thay phiên nhau có mặt trong cửa hàng, nếu khách hàng nào có vấn đề gì về cây cối sẽ tới thỉnh giáo bọn họ.”
Lý Thừa Vận cách lớp cửa kính thủy tinh nhìn vào bên trong cửa hàng hoa, thấy hai người trẻ tuổi mặc đồng phục màu trắng đi qua đi lại, đều là những gương mặt mới ông chưa nhìn thấy bao giờ, liền hỏi: “Thằng bé đó gần đây làm gì vậy?”
“Gần đây trong cửa hàng cho ra một loạt bồn cảnh mới, nghe nói phản ứng thị trường không tồi.” Cao Vân không hổ là thư ký chủ tịch Lý thị, những sự tình liên quan tới đại Boss đều điều tra rành mạch: “Tam thiếu gia tính toán nhân dịp lễ Quốc Khánh nghỉ dài hạn làm chút phúc lợi cho nhân viên công ty, bọn họ đang bàn bạc sẽ đi tắm suối nước nóng ở đâu.”
Lý Thừa Vận lại cười: “Tắm suối nước nóng à…”
“Là nghe nhân viên trong cửa hàng nói vậy…” Cao Vân nói tiếp: “Phân chia thành hai nhóm thay phiên nhau đi lần lượt. Tam thiếu gia tuy rằng không thường xuyên xuất hiện nhưng vẫn rất có uy tín.”
Khóe miệng Lý Thừa Vận nhếch cao hơn: “Cô đưa thẻ Vip khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cho nó đi.”
Cao Vân vội vàng gật đầu: “Dạ.” xem ra vẫn nên chú ý tới vị tam thiếu gia này nhiều hơn mới có lợi, tuy rằng bên ngoài có nhiều người nói Trọng Nham được đón lên thủ đô hơn nửa năm, ngay cả cổng chính Lý gia cũng chưa từng đặt chân, hoàn toàn không cần chú ý tới. Nhưng làm một thư ký chu toàn, Cao Vân tận lực tránh cho công tác của mình xuất hiện lỗ hổng. cô có trực giác, vị Trọng Nham thiếu gia này không phải là một người tầm thường, mà Boss cô rất thích những người tiên phong mở đường, đại thiếu gia trong mắt người khác đều xuất sắc ở mọi phương diện nhưng trong mắt Boss lại có chút bảo thủ. Khi Cao Vân nghe được Boss đánh giá Lý Duyên Kỳ chỉ biết “giữ gìn cái đã có” trong giọng ông còn có chút tiếc nuối thản nhiên.
Mà Trọng Nham lại khác, cậu ấy giống như bụi gai mọc nơi đất hoang, khô nóng giá lạnh cũng không thể ngăn cản cậu ấy mọc rễ nảy mầm, cố chấp làm theo ý mình dứt khóat xây dựng lãnh địa của riêng mình.
Muốn nói gì cứ để đánh xong rồi nói tiếp.
Vì thế khi Tần Đông Nhạc từ phòng phòng riêng đi ra, nhìn thấy hai người lăn lộn trên hành lang đánh nhau túi bụi. căn phòng riêng bên cạnh cũng mở ra, mấy nam nữ thất kinh châu đầu ghé tai ngay cửa, còn có người ồn ào muốn gọi công an.
Tần Đông Nhạc nhận ra người đang đè người ta ra mà đánh chính là Trọng Nham, áo sơ mi màu trắng trên người cậu giờ đã nhăn nhúm bê bết, tay áo còn dính một mảng đỏ tươi ẩm ướt — phỏng chừng là rượu. còn cái gã xui xẻo bị cậu đánh cho chảy máu đầy mặt cũng không chịu thua ngoan độc vận sức lật người vùng dậy.
Tần Đông Nhạc vội vàng đi qua một cước đạp mạnh lên lưng gã, khiến gã không thể động đậy, sau đó vươn tay kéo Trọng Nham từ dưới đất đứng lên: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mới chỉ mấy phút thôi mà cũng có thể tìm người đánh nhau?”
Trọng Nham đại khái đánh người tới hưng phấn, toàn thân vẫn còn hơi run rẩy, đôi mắt lòe lòe phát sáng, khóe mắt còn phiếm một tia ửng hồng không bình thường. khi bị Tần Đông Nhạc kéo lên, thực cố gắng mà nhìn anh vài giây mới nhận ra.
Tần Đông Nhạc từ lúc đạp một cước lên người gã kia cũng đã nhận ra gã là ai. Lúc này thấy biểu tình Trọng Nham hận không thể xông lên đánh tiếp trận nữa, nhất thời vô cùng đau đầu: “Em có biết gã là ai không?”
Trọng Nham mệt tới toàn thân đầy mồ hôi, được anh đỡ liền tận dụng cơ hội ổn định hơi thở. Nghe thấy Tần Đông Nhạc không đầu không đuổi hỏi như vậy, cũng không quay đầu lại mà nói: “Lão tử quản nó là ai, muốn trả gấp đôi phí một đêm của lão tử, cũng phải xem có thực lực không nữa kìa!
“…”
Tần Đông Nhạc cảm thấy chính mình nói sai rồi, là anh muốn xông lên đánh thằng khốn kia một trận.
Hoặc có lẽ là do tiếp nhận được oán niệm cường đại do Tần Đông Nhạc phát ra mà cái người đang nằm bẹp trên sàn cố sức ngẩng đầu lên, run rẩy gọi một tiếng: “Tần tam…”
Hết