Trọng Nham

Chương 61 : Đạo đức giả

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Tần Đông Nhạc dưới chân dùng sức, đạp gã lại nằm bép dí trên sàn.



“Tần tam…”gã nghiêng đầu cố gắng ngẩng đầu lên nhìn: “Mày…mày chờ đó cho tao…”



Tần Đông Nhạc thật mạnh giẫm thêm phát nữa, gã kêu thảm một tiếng.



“Đã lâu không gặp, Trương công tử.” chân Tần Đông Nhạc ở trên lưng gã nghiền mạnh trong chốc lát, tựa hồ đối với sức lực bàn chân mình được khôi phục cảm thấy thực vừa lòng, vì thế chậm rãi bỏ chân ra khỏi người gã. Đám người đứng lấp ló ở cửa phòng xem náo nhiệt vội vàng chạy lên đỡ cái người đang nằm bép dí kia đứng dậy, trong đó còn có người thực chân chó mà khom lưng xuống giúp gã phủi phủi ống quần. Toàn bộ quá trình, Trương công tử tóc tai hỗn độn, máu mũi còn chảy ròng ròng chỉ làm duy nhất một chuyện: dùng cặp mắt như muốn phun hỏa liều mạng trừng trừng nhìn Tần Đông Nhạc… đang đứng trước Trọng Nham.



Trọng Nham nhìn ánh mắt kia của gã liền khó chịu, muốn xông lên đá cho gã hai cước. Tần Đông Nhạc ghìm người cậu vào trong lòng ngực mình, miệng còn không ngừng khuyên nhủ cậu: “Được rồi, đừng gây chuyện… sinh nhật đấy.”



Trương công tử tiếp nhận khăn ướt từ một cô gái đưa tới chặn máu mũi, đại khái quân của gã cũng đã tụ tập đông đủ, chung quanh đều là người của mình, trên mặt gã lộ ra chút biểu tình tà khí, ngữ khí cũng trở nên cà lơ phất phơ hơn: “Hừ, Tần Tam, mày đạo – đức giả nhiều năm như vậy, còn không phải cũng giống tao sao?”



Tần Đông Nhạc kéo Trọng Nham lùi về sau một bước. tiểu tử Trọng Nham này rõ ràng còn chưa đánh đã nghiền, hai tay bị anh ôm còn ngọ nguậy hướng lên hướng xuống, còn rất có lực, nháo đến mức Tần Đông Nhạc không thể tập trung cãi nhau với người ta được. Ngược lại, khi Trọng Nham khi nghe thấy lời này, không khách khí cười rộ lên: “Mợ nó, lần đầu thấy loại mặt dày thế này. Lời này mà mày cũng nói được, đòi giống Tần đại ca?! mày lấy cái gì so với anh ấy? thủ đoạn đùa giỡn lưu manh sao? Hay là năng lực đánh nhau?”



Không biết là ai bỗng phụt cười một tiếng.



Trương công tử thẹn quá thành giận, định ném khăn giấy đi nói chuyện, máu mũi lại chảy xuống, vội bịt lại. bên cạnh có người luống cuống chân tay chỉ huy: “Nâng cằm lên, ngửa đầu, ngửa đầu ra sau.”



Tần Đông Nhạc cũng muốn cười, lại không muốn chuyện bé xé thành to, liền nghiêm mặt: “Trương Hàng, chuyện hôm nay nói thế nào cũng là cậu không đúng trước. em tôi cùng vài bằng hữu tổ chức sinh nhật ở đây, cậu lại không biết nhóc ấy, vậy cậu muốn làm gì? Cậu thích khi dễ người khác sao? Nhóc ấy mới bao nhiêu, còn cậu đã bao nhiêu? Cậu khi dễ trẻ con là có ý gì?” tối mất mặt nhất chính là muốn khi dễ người khác nhưng lại không đủ năng lực, ngược lại còn bị người ta khi dễ lại.



Trương Hàng nhe răng hé miệng nhưng cũng không biết nói gì.



Mấy người đi cùng Trương Hàng cũng không phải không biết tật xấu của gã, vừa nghe Tần Đông Nhạc nói “khi dễ trẻ con” lại nhìn khuôn mặt Trọng Nham bị anh ôm chặt trong lòng, còn cái gì không rõ? Chuyện này nếu muốn xé to, cũng là Trương gia mất mặt, vì thế hai bên đều có người nhảy ra bắt đầu ba phải.




Lâm Quyền cười ha ha đóng cửa đi rồi.



Tần Đông Nhạc thu hồi máy sấy, cúi đầu nhìn Trọng Nham. Anh biết nhóc con này nửa năm nữa mới chính thức thành niên, nhưng dáng người cao lớn, ánh mắt so với những đứa nhỏ cùng tuổi thành thục hơn rất nhiều, Tần Đông Nhạc có đôi khi cũng hiểu anh thực khó coi nhóc con này trở thành tầm tuổi như Tiểu An mà đối đãi. Nghe nói trước đây điều kiện sinh hoạt của cậu nhóc không tốt, trẻ con nhà nghèo thường trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, những lời này vẫn là có đạo lý.



Tần Đông Nhạc nhớ tới câu “thật sự là em trai” từng nói với Đào Dương, giờ là lần thứ hai có người nghi ngờ thái độ của anh với Trọng Nham. A, tính thêm Lâm Quyền phải là lần thứ ba.



Cái câu đạo đức giả mà Trương Hàng đã nói, Trọng Nham có lẽ nghe không hiểu nhưng Tần Đông Nhạc lại hiểu. Trương gia lão gia tử là bạn chiến hữu với Tần gia lão gia tử, hai nhà cũng thường xuyên qua lại. Nhưng Tần Nguy lại có ấn tượng phi thường không tốt với Trương gia, trong tối ngoài sáng nhiều lần đã nhắc nhở Tần Đông Nhạc, không nên qua lại nhiều với con cháu Trương gia. Sau này, Tần Đông Nhạc hỏi thăm một chút, hóa ra cái tên Trương Hàng ở bên ngoài toàn làm chuyện bệnh hoạn, chuyên tìm tiểu nam sinh tầm 15, 16 để xuống tay, thậm chí còn có lời đồn gã từng chơi đùa tới mất mạng người. Loại người như vậy, Tần Đông Nhạc tự nhiên sẽ không thân cận.



Sau nữa, Tần Đông Nhạc ở Cung gia gặp được Trương Hàng, đám bọn họ dây dưa không rõ với mấy tiểu nam sinh, theo lý thuyết những loại chuyện này đều chơi trong âm thầm, rất ít người lại phơi bày chuyện này ra ngoài cho người ta nhìn. Nhưng Trương Hàng lại chính là loại người không thèm cố kỵ gì hết, khiến Tần Đông Nhạc phi thường phản cảm, lúc ấy, Trương Hàng hình như cũng từng mắng anh “đạo đức giả”.



Tần Đông Nhạc cúi đầu đánh giá gương mặt say ngủ của Trọng Nham, tư thế ngủ cuộn tròn người lại thoạt nhìn so với tuổi thực tế nhỏ hơn một chút. Gạt lọn tón vương trên trán sang một bên, da cậu hơi đen một chút, ngũ quan có vẻ tinh xảo mà lạnh như băng. Khi nhắm mắt lại, đường cong đuôi mắt càng hiện rõ, giống như được bút mực vẽ một đường mang theo ý tứ hàm xúc lưu luyến khó nói thành lời.



Tần Đông Nhạc phát hiện cậu thật sự rất dễ nhìn.



Trọng Nham xoay người, lộ ra biểu tình hung dữ, lẩm bà lẩm bẩm nói mớ: “Đánh… đánh chết mày này…”



Tần Đông Nhạc mỉm cười. anh cảm thấy mình đã bị mấy câu nói vừa rồi của Lâm Quyền ảnh hưởng, anh nhìn gương mặt Trọng Nham đang ngủ điềm tĩnh ở bên cạnh, vẫn cảm thấy, so với bộ dáng ngày thường có chút bất đồng.



Nhưng không rõ là bất đồng ở chỗ nào, loại biểu hiện khác biệt này cũng không rõ ràng. Nhưng Tần Đông Nhạc biết, loại bất đồng vi diệu này xác thật tồn tại.



Hết